Chương 19: Vực sâu

Tuy rằng họ muốn giúp đỡ thế giới dị giới, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào căn cứ được. Lòng người khó lường, làm gì cũng phải cẩn trọng.

Tuy nhiên người đàn ông trung niên này chỉ là thành viên vòng ngoài căn cứ, hỏi mãi cũng không biết tình hình cụ thể bên trong. Gã chỉ biết vị trí ruộng nương, sản lượng lương thực rất bình thường, khu vực sinh sống và hoạt động của dân thường như gã nằm ở đâu. Bên trong căn cứ có chế độ phân cấp rất nghiêm ngặt, một người bình thường như gã hoàn toàn không biết gì về tình hình cấp cao.

Nghe xong lời kể của người đàn ông trung niên, A Tam càng cảm thấy không nên đi vào. Nếu thực sự phải xông vào hang hổ, chi bằng bỏ đi luôn cho xong. Không thể nào dốc hết tâm sức, có lòng tốt đi giúp người khác, cuối cùng lại bị bắt nhốt tra tấn được.

Hơn nữa, chuyện "lỗ hổng" tuyệt đối không thể để lộ. Nếu đổi lại là anh ta sống trong mạt thế, biết có thể thông qua "lỗ hổng" đến một thế giới an toàn hơn, chắc chắn anh ta sẽ không từ thủ đoạn tìm cách qua đó.

Tuy rằng Đàm Nghiên từng nói người của dị giới sẽ biến mất trong "lỗ trống", nhưng tốt nhất vẫn là đừng mạo hiểm.

Mấy người họ cùng lên kế hoạch cho vài phương án hành động, nhưng cái thì quá nguy hiểm, cái lại tốn thời gian, chẳng có cái nào hoàn hảo.

"Tôi thấy phương án tốt nhất là cướp vài bộ đồ bảo hộ ở cửa vào, Đàm Nghiên bảo vệ và giấu họ ở bên ngoài, bọn tôi lẻn vào trong làm nhiệm vụ xong sẽ thả họ ra." Lương Hiển nói, "Vừa nãy chú này cũng nói rồi còn gì, dưới lòng đất đôi khi oxy cũng loãng, người nào thấy khó chịu mặc đồ bảo hộ là chuyện rất bình thường."

"Tôi phản đối việc xâm nhập căn cứ, chẳng khác gì chui đầu vào rọ." A Tam lên tiếng, "Cậu còn phải mất ít nhất nửa tiếng để nhập dữ liệu xong, quá nhiều biến số. Nên bắt con tin, bảo bọn họ mang máy tính và mạng ra ngoài."

"Anh cũng nghe chú ấy nói rồi còn gì, ở mạt thế mạng người chẳng đáng bao nhiêu, bắt ai làm con tin để khiến bọn họ nghe lời? Cho dù chúng ta có bắt được lãnh đạo cấp cao nhất của căn cứ, biết đâu lại vừa khéo giúp kẻ địch của ông ta có cơ hội lên thay thế." Lương Hiển không đồng tình với cách này, "Trừ khi bắt hết toàn bộ tầng lớp lãnh đạo trong căn cứ, mà chuyện đó là không thể, cho nên vẫn là…"

"Có thể." Đàm Nghiên chợt lên tiếng.

"Hả? Có thể cái gì?" Lương Hiển khó hiểu.

"Có thể bắt hết lãnh đạo chủ chốt." Đàm Nghiên nói tỉnh bơ, "Để tôi thử xem."

Ba người: "…"

A Tam móc tai: "Chúng ta chỉ có bốn người, làm sao vây bắt được cả căn cứ?"

Đàm Nghiên bẻ khớp tay, các khớp kêu răng rắc: "Dùng nắm đấm."

Ba người: "…"

Đang lúc bọn họ nghi ngờ có phải vì có siêu năng lực nên Đàm Nghiên quá tự tin vào sức mạnh của mình không, thì anh quay sang nói với ông chú trung niên: "Tiểu Lưu… à không, anh Lưu, căn cứ nằm ngay bên dưới đúng không?"

Trung niên Tiểu Lưu gật đầu: "Tôi không dám hoạt động quá xa căn cứ, phạm vi tuần tra đều nằm gần cổng căn cứ. Như vậy nếu có thiên thạch tấn công thì tôi có thể nhanh chóng chạy về tránh nạn."

"Vậy là đủ rồi." Tần Nghiên gật đầu.

Không cần xâm nhập căn cứ mà vẫn có thể lấy được máy tính có kết nối mạng, ngẫm lại đâu có gì phức tạp.

Anh quay người, chọn lựa trên mặt đất gần đấy một khối thiên thạch có vẻ lớn và chắc nhất, cao chừng mười mấy mét. Tần Nghiên đi vòng quanh thiên thạch hai vòng, tìm được điểm đặt lực phù hợp, hai tay ôm lấy, dễ dàng nhấc khối thiên thạch lên.

Ba người + trung niên Tiểu Lưu: "…"

Tần Lực dụi mắt, thử ôm tảng thiên thạch cao ba mét mà họ đang nấp… Không nhúc nhích tí nào.

"Báo cáo, khối thiên thạch bên cạnh chúng ta có mật độ sơ bộ là hơn 5g/cm³, cao hơn rất nhiều so với đá hoa cương, nghi ngờ bên trong chứa kim loại. Cắn cứ vào thể tích khối thiên thạch Đàm Nghiên nhấc lên…." Tần Lực nói không nổi nữa.

Gần cả tấn…

Cả bốn người trố mắt há hốc mồm nhìn Đàm Nghiên vác thiên thạch một cách nhẹ nhàng, đi tới chỗ hơi xa cánh cổng căn cứ mà Tiểu Lưu chỉ, dùng một vai vác thiên thạch, rồi… nhẹ nhàng nhún người nhảy lên.

Nhảy! Anh ấy nhảy lên!

Sau khi nhảy lên cao mấy chục mét, Đàm Nghiên rơi xuống với tốc độ cực nhanh, "Ầm" một tiếng, thiên thạch nặng nề đập xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

Ba người bên trong lá chắn không cảm nhận được sức gió, trung niên Tiểu Lưu thì bị cơn gió do thiên thạch rơi xuống quật bay đi. May là gã phản ứng nhanh, lập tức rút một sợi xích từ thắt lưng, đầu xích cắm chặt vào đất mới giữ được cơ thể, không bị gió cuốn đi.

Ba người nhìn các mảnh đá bắn lên bị lá chắn chặn lại, trong lòng thấy hổ thẹn với mong muốn học siêu năng lực của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!