Theo lời người đàn ông trung niên, thế giới hiện tại có phần giống thời kỳ quân phiệt cát cứ. Ban đầu nhà nước sắp xếp cho người sống sót vào các căn cứ, nhưng về sau, một số lãnh đạo căn cứ nảy sinh dị tâm.
Không còn cách nào khác, vì lương thực và năng lượng đều không đủ.
Không có ánh sáng mặt trời hay đất đai màu mỡ, năng suất trồng trọt dưới lòng đất làm sao cao được? Năng lượng đều nằm trên mặt đất, muốn lấy thì phải chấp nhận nguy cơ bị thiên thạch rơi trúng bất cứ lúc nào. Biện pháp tốt nhất là đi cướp.
Thêm vào đó, căn cứ hoàn toàn khép kín, lãnh đạo bên trong gần như là hoàng đế một phương. Quyền lực khiến con người tha hóa, tận thế khiến con người tuyệt vọng. Trong thời đại không có pháp luật, không có trật tự, đến cái ăn còn không đảm bảo, đạo đức sụp đổ trước sinh mệnh, thì còn chuyện gì là không thể xảy ra?
Người đàn ông trung niên nói, may mà vợ và con gái ông đã chết rét từ sớm, chết trong giấc ngủ, không phải chịu nỗi khổ sống sót. Phụ nữ sống trong thế giới này sống rất thê thảm, đặc biệt là phụ nữ trẻ đẹp.
Lương Hiển yên lặng giúp người đàn ông mặc lại đồ bảo hộ, trong mắt gã hiện vẻ cảm kích.
"Các cậu… dù có đi ngày đi đêm, chẳng lẽ không thiếu dưỡng khí sao?" Tận thế khiến con người có được bản năng sinh tồn mạnh mẽ, người đàn ông trung niên cảm thấy ba người trước mắt không phải người xấu, họ vẫn giữ được sự thiện lương chỉ còn tồn tại ở thời bình.
Ba người: "…"
Trên đầu họ có lớp màng bảo hộ do Đàm Nghiên tạo ra. Giờ mặt trời đã lên cao, Tư Mặc nhìn vết bỏng trên mặt người đàn ông, vô thức mở rộng phạm vi bảo hộ đến toàn thân gã. Ba người cảm thấy như đang ở trong phòng điều hòa, hoàn toàn không thấy khó chịu.
"Thế giới này không có người nào giống chúng tôi sao?" Lương Hiển hỏi, "Có ai có thể đi ngoài trời mà không cần đồ bảo hộ không? Con người có khả năng thích nghi, chẳng lẽ không có ai tiến hóa để thích ứng với tận thế?"
Người đàn ông trung niên ngơ ngác như nai vàng.
Ba người nhìn sang Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên cũng ngơ ngác. Sau khi anh đến thế giới sau "lỗ hổng" thì có được năng lực này mà…
Thấy gã thật sự không nói dối, ba người tạm thời gác chuyện này lại, đợi quay về thế giới thực rồi tính. Lương Hiển hạ giọng nói với A Tam: "Anh xem như là cấp trên của chúng tôi. Báo cáo cấp trên, tôi muốn làm một việc."
"Chuyện gì?" A Tam hỏi.
"Vừa nãy tối nói có cách tăng khả năng chịu hạn của lúa không phải nói bừa, tôi thật sự từng thấy tư liệu đó." Lương Hiển nói, "Là một nghiên cứu mới của viện khoa học, tôi từng có dịp tham quan học hỏi và ghi nhớ một phần tài liệu. Tất nhiên không phải tất cả, chỉ có phần then chốt về biến đổi gen. Tôi muốn giao nó cho người của thế giới này."
A Tam liếc gương mặt khắc khổ của người đàn ông, đáp gọn: "Tôi không biết."
Lương Hiển xin phép thay vì tự tiện đưa ra tư liệu cho thấy đây là tài liệu tuyệt mật. Giống lúa này chưa được phổ biến rộng rãi trong nước hay quốc tế, nếu tiết lộ ra ngoài, đó là hành vi làm lộ bí mật.
Tội làm lộ bí mật quốc gia, không phải thứ một sinh viên như Lương Hiển có thể gánh nổi.
"Thế nào mới gọi là tiết lộ bí mật?" Đàm Nghiên hỏi.
"Tội cố ý tiết lộ bí mật quốc gia là chỉ những người làm việc trong cơ quan nhà nước, vi phạm quy định của luật bảo mật quốc gia, cố ý tiết lộ bí mật quốc gia và gây hậu quả nghiêm trọng. Bí mật quốc gia là các vấn đề liên quan đến an ninh và lợi ích quốc gia, được xác định theo quy trình pháp lý, chỉ cho phép người trong phạm vi nhất định biết trong thời gian nhất định. Theo luật hình sự, chỉ khi tiết lộ bí mật quốc gia một cách cố ý và gây hậu quả nghiêm trọng thì mới cấu thành tội phạm."
Lương Hiển đọc như học thuộc lòng, "Theo điều 8 của "Luật Bảo Vệ Bí Mật Quốc Gia", các bí mật trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật cũng thuộc phạm vi bí mật quốc gia."
"Vậy hợp đồng bảo mật mà cậu đã ký, quy định không được tiết lộ cho ai?" Đàm Nghiên hỏi thêm.
"Chỉ được giao cho kỹ thuật viên trong nước, không được tiết lộ dưới bất kỳ hình thức nào cho quốc gia khác hay doanh nghiệp xã hội, để tránh tổn thất cho nông nghiệp trong nước." Lương Hiển đáp.
"Nếu đưa tài liệu cho người thế giới này, nông nghiệp nước ta có chịu ảnh hưởng gì không?" Đàm Nghiên hỏi.
"Không." Lương Hiển lắc đầu.
Hai thế giới, hai thời đại. Nếu không có "lỗ hổng", thì sẽ không bao giờ giao nhau.
"Vậy, cậu có cho rằng họ là người nước mình không?"
"Thế giới của họ bắt đầu lệch khỏi dòng lịch sử của thế giới chúng ta từ thời dân quốc, nhưng đoạn trước thì giống hệt. Tất cả đều là… người da vàng, mắt đen, nói tiếng Trung, lịch sử mới chưa đến 200 năm, dòng máu giống nhau." Lương Hiển đáp. "Xét theo di truyền học và dân tộc học, truyền thống dân tộc vẫn còn, gen chưa thay đổi, chúng ta là người cùng một giống nòi."
Càng nói, giọng hắn càng kiên định, nói đến câu cuối không cần Đàm Nghiên nhắc nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!