Chương 17: Vực sâu

Người mặc bộ đồ bảo hộ sau khi tới nơi thì cầm một thiết bị xoay quanh một vòng, sau đó giơ vũ khí lên chĩa vào tảng thiên thạch nơi nhóm Lương Hiển đang ẩn nấp: "Mấy người là ai?"

Là tiếng Trung!

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, A Tam lập tức nhảy ra, giơ hai tay lên, vẻ mặt vô hại: "Chúng tôi là người sống sót."

"Bên ngoài bây giờ làm gì còn người sống sót? Mấy người đến từ căn cứ nào? Ba người còn lại sao chưa ra?" Người kia đầy cảnh giác, vũ khí vẫn không hạ xuống.

Ba người Lương Hiển cũng giơ tay bước ra. Lương Hiển nói: "Chúng tôi thật sự là người sống sót. Tôi là học sĩ của Viện Khoa Học Trung Quốc, lúc tai nạn xảy ra đang làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu ngầm. Hệ thống phòng thủ của viện rất chắc chắn, trang thiết bị đầy đủ, lương thực dự trữ dồi dào, nên chúng tôi mới sống được đến giờ."

"Cậu có thể ở dưới lòng đất suốt sáu năm? Lương thực gì mà để lâu vậy được? Huống hồ Viện Khoa Học Trung Quốc đã bị thiên thạch khổng lồ đánh trúng ngay khi thảm họa xảy ra, tầng ngầm cũng sụp xuống, gây thiệt hại nghiêm trọng đến tồn vong nhân loại, sao còn có người sống sót!" Người kia hiển nhiên không tin.

"Vì tôi theo chuyên ngành nông học, khi đó đang nghiên cứu lai giống lúa mì mới thông qua kỹ thuật di truyền, có thể tăng khả năng chịu hạn và năng suất, dự kiến năng suất sẽ tăng gấp đôi." Lương Hiển nói, "Lúc đó tôi trông coi một nhà kính thí nghiệm, bên cạnh còn có hạt giống. Chúng tôi đã sống dựa vào nhà kính đấy."

Nghe đến việc tăng sản lượng lương thực, người kia rõ ràng có chút dao động: "Thế tại sao các cậu không ra ngoài? Người bình thường thật sự có thể sống biệt lập suốt sáu năm?"

"Một người đương nhiên không thể," Lương Hiển thở dài, "Nhưng tôi có ba người đồng đội này, họ là nhân viên an ninh phòng thí nghiệm, cũng là lính đặc chủng. Khi thảm họa xảy ra, họ đã bảo vệ tôi. Cửa lớn căn cứ bị hư do thiên thạch, bọn tôi không ai rành sửa chữa hệ thống điều khiển thông minh, không mở cửa ra được, đành đào dần từng chút một, tới giờ mới ra được."

Hắn nói rất hợp lý, như thể mọi chuyện từng thực sự xảy ra.

Nhưng ai cũng hiểu, điều khiến người kia tạm thời tin vào câu chuyện ba hoa của hắn, chính là nghiên cứu "lai giống tăng sản lượng lương thực" mà hắn nhắc đến.

"Nhiệt độ sắp tăng cao, tiếp tục thế này chúng tôi sẽ chết chắc." Lương Hiển nói tiếp.

"Vứt hết vũ khí ra, đeo cái này vào." Người kia lấy bốn chiếc còng tay từ ba lô.

Lương Hiển nhận lấy nhìn sơ qua, xác nhận đây là loại còng tay mà hắn đã luyện phá khóa vô số lần, vô cùng quen thuộc, nên đeo vào không chút áp lực.

Tần Lực và A Tam cũng vậy, không hề lo còng tay sẽ làm khó mình.

Đàm Nghiên càng không bận tâm.

Thấy họ ngoan ngoãn giao nộp vũ khí và đeo còng tay, người kia mới yên tâm: "Đi theo tôi."

"Khoan đã," A Tam đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Mặt trời sắp lên rồi, tiếp tục đi sẽ bị thiêu chết."

"Mấy người đi đến đây bằng cách nào?" Người kia hỏi.

"Chúng tôi tìm cách giữ ấm, tránh ánh sáng, tranh thủ lúc giao nhau giữa ngày và đêm để đi đường, dọc đường vừa tìm người sống sót, vừa tiến về phía trước, đến đây thì cạn lương thực." A Tam giải thích.

"Vậy thì đi nhanh lên, căn cứ ngay phía trước."

Lần này không ai phản đối, người kia đi trước, cả nhóm đi theo. Đi được một đoạn, Lương Hiển phát hiện lớp chắn bảo hộ trên đầu đột ngột mở rộng, bao phủ cả bốn người.

"Anh ta không nghe được chúng ta nói chuyện." Đàm Nghiên nói.

Tần Lực nhìn mà ngưỡng mộ, ánh mắt viết rõ: "Khi nào mình mới có được sức mạnh như vậy."

"Tận thế xảy ra vào năm 2012, đột nhiên thấy mình đã thoát khỏi một kiếp nạn." A Tam thở phào, nhưng ánh mắt vẫn buồn bã.

Nơi từng là quê hương giờ chỉ còn là đống hoang tàn, thực sự khiến người ta thổn thức.

"Chưa chắc." Lương Hiển bình tĩnh phân tích, "Anh ta chưa từng nói bây giờ là năm 2018."

"Cùng là Trái Đất, chẳng lẽ thời gian hai thế giới lại không giống nhau?"

"Chuyện xuyên không còn xảy ra được, có gì là không thể? Chúng ta đến căn cứ rồi cố gắng thu thập thông tin, đối chiếu sự khác biệt giữa hai thế giới, khi có đủ dữ liệu rồi thì tìm cách rút lui." Lương Hiển nói tiếp.

"Chưa rõ lập trường của đối phương, tôi nghĩ nên tranh thủ hỏi thông tin dọc đường, rồi lập tức rời đi. Phòng thủ căn cứ chắc chắn rất kiên cố, nếu vào trong e là không ra được." A Tam phản đối, "Tôi biết Đàm Nghiên rất mạnh, chúng ta có thể dựa vào cậu ấy. Nhưng giờ ba người chúng ta đều là gánh nặng, ra ngoài chạy ba bước còn hụt hơi, chẳng lẽ định để một mình Đàm Nghiên đối mặt máy bay, đại bác để bảo vệ chúng ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!