Đàm Nghiên hạ mình xuống mặt đất đúng lúc tia nắng đầu tiên của bình minh ló rạng, ánh sáng phía sau lưng tựa như vầng hào quang, khiến anh trông như một vị thần giáng thế. Cảnh tượng ấy khiến ba người sững sờ ngây dại.
Ba người hoặc là chiến sĩ thân kinh bách chiến, hoặc là học viên ưu tú được huấn luyện bài bản. Dù sức mạnh mà Đàm Nghiên thể hiện chẳng khác gì một quả tên lửa hành trình, thì họ cũng chỉ kinh ngạc vài giây rồi lập tức lấy lại tinh thần.
Có điều, phản ứng của ba người không giống nhau.
Lương Hiển theo bản năng ôm ngực, quay đầu không dám nhìn Đàm Nghiên.
Tần Lực thì hai mắt phát sáng, dính chặt vào Đàm Nghiên không rời.
A Tam thì nhìn đồng hồ: "Chúng ta đã chịu đựng hơn mười phút trong môi trường khắc nghiệt, là một đột phá lớn. Dù chưa cảm nhận được năng lượng đặc biệt, nhưng khả năng thích ứng cơ thể đã tăng. Ngoài ra, thời điểm bước vào "lỗ hổng" là 22:15, đồng hồ hiển thị mới hơn một tiếng, vậy mà trời đã sáng. Hai thế giới không cùng múi giờ."
"Không hổ danh là "sài lang", trong tình huống như vậy mà vẫn chú ý chi tiết nhỏ." Đàm Nghiên khen ngợi, đúng là một học sinh giỏi.
A Tam: "…"
Khen thì khen đúng, nhưng "tình huống như vậy" là tình huống gì? Chẳng lẽ ý anh là: "Nhìn tôi tay không đấm thiên thạch mà vẫn giữ được bình tĩnh, giỏi lắm?" Vậy rốt cuộc là đang khen ai?
A Tam vô cùng hoang mang.
Nghe A Tam nhắc đến thời gian, Lương Hiển vội đè nén trái tim đang đập loạn, nghiêm túc nói: "Không phải chúng ta chịu đựng được lâu hơn, mà là nhiệt độ tăng lên."
Về chuyện thiếu oxy, họ đều được huấn luyện nín thở nhất định, nếu không vận động mạnh thì chịu được vài phút. Nhưng nếu ở trong môi trường âm 100°C, thì chỉ trong vài phút sẽ bị tê cóng nghiêm trọng.
Tần Lực thất vọng ra mặt: Hóa ra không phải vì mình mạnh lên.
"Không ổn!" Lương Hiển lập tức nói, "Nếu hành tinh này thật sự không có tầng khí quyển, một khi mặt trời mọc, nhiệt độ sẽ tăng cực nhanh. Nếu bề mặt vượt quá 100°C, chúng ta sẽ bị nướng chín."
"Phải tìm chỗ tránh nắng ngay." A Tam tiếp lời.
Cả hai đều không nghĩ đến việc nhờ Đàm Nghiên bảo vệ, mà lựa chọn chủ động tìm cách sinh tồn.
Học trò có chí như thế, Đàm Nghiên rất mừng.
"Cậu có thể làm ra thứ gì giống như bình dưỡng khí không?" Lương Hiển ngại ngùng hỏi Đàm Nghiên, "Bây giờ nhiệt độ vẫn còn chịu được, nếu có thêm dưỡng khí, chúng tôi có thể di chuyển khắp nơi. Tôi có một giả thuyết cần kiểm chứng, nếu cứ co cụm một chỗ thế này thì không ổn, bắt buộc phải hành động."
"Có thể."
Vừa dứt lời, ba người cảm thấy có gì đó bao lấy đầu mình. Thoáng khí, không trọng lượng, hô hấp trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Ba người lập tức kiểm tra lại vật tư mang theo. Vì ban đầu chỉ định thăm dò khu rừng, nên đội Lương Hiển chỉ mang theo vũ khí. A Tam còn đơn giản hơn, chỉ có một khẩu súng và một con dao quân dụng.
"Thiếu lương thực và phương tiện di chuyển." Lương Hiển thở dài.
Tần Lực và A Tam đồng loạt nhìn về phía Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên: "… Tôi không có siêu năng lực, không biến ra được."
Nghe cậu không thể tạo ra vật tư, A Tam và Tần Lực không những không thất vọng, mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Ít ra Đàm Nghiên không toàn năng tuyệt đối. Nếu không, họ thật sự phải nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của chính mình.
"Trước khi mặt trời lên cao, phải nhanh chóng tiến về phía này." Lương Hiển chỉ về hướng xa xa, "Nếu có thiên thạch tránh được thì tránh, trừ khi cần thiết, Đàm Nghiên đừng ra tay. Chúng ta vẫn chưa biết giới hạn của cậu, phải giữ sức."
Mọi người đều rất tin tưởng Lương Hiển, lập tức khoác ba lô lên và đi theo hướng hắn chỉ.
Chỉ có A Tam hơi do dự một chút. Bởi vì kết cấu không gian của anh ta vẫn còn ở thế giới cũ, nếu nơi bọn họ đang đứng là "ruộng thuốc phiện", thì nơi mà Lương Hiển hướng tới chính là…
"Là hướng căn cứ ngầm của các anh." Lương Hiển nhìn ra vẻ khựng lại của A Tam, chủ động xác nhận suy đoán của anh ta.
"Làm sao cậu biết căn cứ ngầm ở đâu?" A Tam hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!