Chương 143: (Vô Đề)

"Tin tức ngày 12 tháng 8, kẻ cầm đầu tổ chức dị năng phi pháp trong lệnh truy nã cấp S do Đội Dị Năng ban hành – Vệ Mỗ đã bị bắt tại thành phố B. Đến nay, trong tổng số 23 tội phạm dị năng bị truy nã theo lệnh cấp S ban hành ngày 30 tháng 7, đã có 18 người sa lưới, còn 5 tên đang lẩn trốn. Bộ Dị Năng kêu gọi đông đảo người dân phối hợp cùng Đội Dị Năng truy bắt tội phạm. Những kẻ phạm tội liên quan đến dị năng có mức nguy hại xã hội cực cao.

Người dân khi phát hiện dấu vết nghi phạm cần ưu tiên bảo vệ an toàn của bản thân, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới tiến hành báo cáo. Đường dây tố giác: 4XX

-XX……"

TV đang phát tin tức bắt giữ tội phạm truy nã. Đàm Nghiên ngồi trong phòng học, vừa uống trà vừa lật xem cuốn sách về giáo dục học và tâm lý học trẻ em trên tay.

Nai con đứng phía sau, cùng xem sách với anh. Nó là trợ thủ của ba, muốn bồi dưỡng thế hệ kế thừa thì tất nhiên phải cùng học giáo dục với ba.

Đàm Nghiên đọc một lúc thấy mỏi mắt, khép sách lại, liếc sang TV: "Thủ lĩnh tổ chức dị năng bị bắt rồi. Bọn trẻ làm tốt lắm."

Nai con phun khí qua lỗ mũi, tỏ vẻ xem thường. Nếu để nó làm thì đã quét sạch cả ổ từ lâu rồi, làm gì còn chuyện để lọt 5 tên?

Đàm Nghiên xoa nhẹ cổ nai con: "Để bọn trẻ rèn luyện mà. Còn chưa đến 10 tuổi mà đã phát huy được sức mạnh kinh người, tương lai chúng sẽ phát triển không giới hạn."

Đến lúc đó, Lương Hiển có thể yên lòng.

Nai con dụi đầu vào người anh, ý bảo bản thân nó cũng là một "em bé", mới có mười hai tuổi.

Đàm Nghiên bật cười, ôm nó vào lòng: "Được rồi được rồi, con lúc nào cũng là bé ngoan của ba"

Được khen, nai con vui vẻ vùi đầu vào ngực anh.

Ngoài trời mưa lất phất, xua bớt cái nóng của mùa hạ. Hôm nay lớp bồi dưỡng được nghỉ, bọn trẻ không đến học, Lương Hiển đang làm nhiệm vụ. Trong phòng học chỉ có Đàm Nghiên, nai con và Thiên Thần số 2, vô cùng yên tĩnh.

Cuộc sống nghỉ hưu thỉnh thoảng dạy dỗ học trò không tệ chút nào.

Đàm Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đi đường vội vã chạy trong màn mưa. Một người đàn ông chạy đến nép dưới mái hiên của lớp học. Đàm Nghiên nghĩ một chút rồi mở cửa.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn đợi mưa nhỏ bớt rồi đi tiếp…" Người đàn ông trẻ hơn anh tưởng, ngượng ngùng nói.

"Vào trú mưa đi." Đàm Nghiên thân thiện mời.

"Cảm ơn anh!"

Người đàn ông bước vào, dấu ướt dưới chân khiến sàn nhà sạch bóng bị lấm bẩn, khiến anh ta đỏ mặt.

Thấy người này cao gần bằng mình, Đàm Nghiên đi lên lầu lấy một bộ quần áo đưa cho anh ta: "Thay bộ này đi. Ướt mưa dễ bệnh lắm."

Anh ta gật đầu cảm ơn, thấy Đàm Nghiên lịch sự quay lưng lại bèn nhanh chóng thay quần áo.

Xong xuôi, Đàm Nghiên đưa khăn cho anh ta lau tóc.

"Cảm ơn anh, anh là người tốt." Người đàn ông trẻ cảm kích nói.

"Chuyện nhỏ thôi." Đàm Nghiên mỉm cười ấm áp. Anh đưa cho anh ta một cốc trà nóng. Nai con lúc này tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta đang mặc đồ của ba nó!

Người đàn ông trẻ giật mình khi thấy trong phòng có một con hươu hoa mai to đùng.

"Ờ… người bình thường có thể nuôi hươu hoa mai hả? Tôi chỉ thấy trong sở thú…"

"Cá nhân có thể nuôi. Chỉ cần làm thủ tục là được. Nhà nước cho phép nuôi một số loài như hươu hoa mai, hươu đỏ, bạch môi, hươu nước… nhưng đa phần là trang trại nuôi. Giống tôi coi nó như con, nuôi trong nhà thì không nhiều. Cậu yên tâm, nhìn nó cao lớn vậy thôi chứ không có tính công kích. Tôi có giấy chứng nhận chuyên môn."

Nai con dụi vào người Đàm Nghiên, chứng minh mình rất hiền lành.

Người đàn ông trẻ yên tâm hơn, uống một ngụm trà nóng rồi nhìn ra màn mưa, đôi mắt có chút mê mang.

"Có chuyện gì khiến cậu bối rối sao?" Đàm Nghiên hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!