Chương 140: Hoàn chính văn

Nói sinh nhật mười tuổi, thực chất là mang chút ý trêu đùa.

Năm ấy sau khi Đàm Nghiên biến mất, Lương Hiển suy sụp rất lâu, không ngừng tìm kiếm, mãi không thể tìm thấy ý thức của Đàm Nghiên. Kiều Tri Học cũng cố gắng nghiên cứu thiết bị truy tìm có thể cảm ứng được thể ý thức, mọi người đã thử vô số cách nhưng vẫn không có kết quả.

Khi tất cả mọi người, kể cả Lương Hiển, đều cho rằng Đàm Nghiên đã hoàn toàn biến mất, thì bước ngoặt xuất hiện.

Nhà nước quyết định bắt đầu cấy hàng loạt chip ký ức phòng vệ từ bậc tiểu học, nhưng mỗi đứa trẻ được cấy chip, trước đó đều phải đến nghĩa trang tham quan dưới sự hướng dẫn của giáo viên và phụ huynh, tìm hiểu về cuộc đời của Đàm Nghiên, hiểu rõ những cống hiến mà anh đã dành cho đất nước này.

Không thể để trẻ em lớn lên dưới sự bảo vệ của chip ký ức mà không biết ai là người tạo ra chúng.

Con người nhìn thấy bóng đèn sẽ nghĩ đến Edison, nhìn thấy quả táo sẽ nhớ Newton và định luật hấp dẫn, thấy máy hơi nước sẽ nhớ đến Watt, đọc tin về V* kh* h*t nh*n sẽ nghĩ đến Einstein.

Và mỗi khi chip ký ức được cấy vào cơ thể trẻ em, mỗi một bản tin liên quan đến "lỗ hổng", người ta sẽ nhớ đến Đàm Nghiên.

Người anh hùng lúc sống âm thầm vô danh, sau khi mất được toàn dân ghi nhớ.

Khi "Hướng dẫn sinh tồn ở dị giới" được Bộ Giáo dục đưa vào danh mục bắt buộc trong kỳ thi chuyển cấp tiểu học lên cấp 2, cấp 3 và thậm chí đại học, sự hiểu biết của mọi người về Đàm Nghiên càng sâu sắc hơn.

Anh như một biểu tượng của thời đại, được toàn thể nhân dân biết đến. Mỗi khi có chiến sĩ hy sinh trong thế giới "lỗ hổng", người ta sẽ nói: nếu Đàm Nghiên còn sống, họ đã không chết. Khi người thường được cứu trong "lỗ hổng", họ sẽ nói: may mà có chip ký ức do Đàm Nghiên chế tạo. Khi họ chờ cứu trong lớp bảo hộ, họ cảm thấy mình đang được sức mạnh của Đàm Nghiên che chở.

Mỗi một lần nhắc đến, mỗi một câu "nếu Đàm Nghiên chưa chết", mỗi một lần tưởng niệm, đều ngưng tụ thành một chút sức mạnh nhỏ bé như một electron, một proton. Nhưng khi hàng trăm triệu, hàng tỷ lần nhắc đến, sức mạnh ấy sẽ hội tụ thành niềm tin.

Đàm Nghiên, niềm tin của một thời đại.

Với sức mạnh niềm tin, vào mùa hè năm 2020, nai con đang buồn bã gặm lớp cỏ non mà căn cứ trồng riêng cho nó, bỗng nghe thấy một âm thanh.

Âm thanh xa đến mức ngay cả thính lực của nó cũng khó nghe rõ, gần đến mức vang lên ngay trong đầu.

Nai con lập tức hiểu ra điều gì đó, điên cuồng chạy đi. Nó quá sốt ruột, đến mức chưa kịp xin quyền hạn đã bất chấp nhân viên căn cứ ngăn cản, húc tung cánh cổng lao thẳng ra ngoài.

Nó phóng như bay, lướt qua những tòa cao ốc của thành phố B, nhảy vọt lên trên dòng xe chạy trên cao tốc.

Người của căn cứ loạn cào cào, vội vàng gọi Lương Hiển và mấy dị năng khác đến, ngồi trực thăng đuổi theo nai con, trên máy bay còn có Kiều Tri Học giỏi khắc chế nai con nhất.

Vấn đề là nai con chạy quá nhanh, gần như vượt quá tốc độ âm thanh, lao vun vút trên bầu trời.

Thiên Thần Số 2 treo trên gạc định gửi tín hiệu về căn cứ, có điều nai con bay quá cao, căn bản không có sóng. Mọi người chỉ có thể mù quáng đuổi theo, đến khi nhận được tín hiệu từ Thiên Thần Số 2 mới xác định được vị trí của nai con.

Là nghĩa trang huyện Bình, trước bia mộ của Nhà lữ hành không gian, nơi tất cả bắt đầu.

Khi mọi người đến nơi, nai con đang đứng trước mộ, l**m lên bia đá, phát ra tiếng "gru gru" bi thương.

Lương Hiển bước đến, ôm lấy cổ nó, muốn an ủi.

Đúng lúc này, hắn cũng cảm nhận được điều gì đó khác thường, cảm giác như nắm được thứ gì đó, rồi như không hề nắm được gì.

Hắn không dám tin: "Đàm Nghiên, là anh à?"

Gió mùa hạ lướt qua gương mặt Lương Hiển, ấm áp, như thể đang đáp lại, hoặc chỉ là gió bình thường.

Lương Hiển thất vọng hỏi: "Là ảo giác của em sao? Em cảm nhận được sự tồn tại của anh, ngay đây, lúc này… là ảo giác ư?"

"Không phải." Kiều Tri Học lấy ra một thiết bị nhỏ, dò quanh bia mộ. "Ở đây có phản ứng năng lượng đặc biệt, tôi không biết có phải là thể ý thức của Đàm Nghiên hay không."

"Nai con có vướng mắc lượng tử với Đàm Nghiên…" Lương Hiển đột ngột nhớ ra điều này, hướng về không trung mà gọi: "Đàm Nghiên, nếu anh có điều gì muốn nói, có thể mượn nai con nói với bọn em. Em… bọn em phải làm sao mới tìm được anh?"

Gió vẫn chậm rãi thổi, dường như có ai đó đang nói bên tai, rất khó nghe rõ.

Nai con sốt ruột kêu liên tục, nó không hiểu mình nghe thấy gì, chỉ biết có người đang nói chuyện với nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!