Chương 13: Vực sâu

Không nhất thiết phải trở thành "thánh mẫu" luôn cứu giúp mà không cần lý do, nhưng nếu một người không có chút lòng nghĩ cho người khác, thì khi có được sức mạnh quá lớn, rất dễ đánh mất bản thân.

Thấy Lương Hiển đã hiểu ra, Đàm Nghiên vui vẻ xoa đầu hắn.

Lương Hiển: "…"

Hắn cau mày hất tay Đàm Nghiên ra: "Đừng có không biết lớn nhỏ. Sao cậu phát hiện ra Lưu Thiên Huy bị truy đuổi sớm vậy?"

"Tôi nghe được."

"…"

Bốn người đều im lặng. Họ từng trải qua huấn luyện tăng cường thính giác, khả năng cảm nhận tốt hơn người thường, nhưng cũng chỉ trong phạm vi 2-3 trăm mét, nhanh hơn người khác 1 phút là cùng.

Thế mà Đàm Nghiên phát hiện từ 5 phút trước, tức là nhanh hơn đến 1-2 kilomet. Khoảng cách này có hơi bất thường…

Còn cả động tác trên cây nữa… Không phải là quá phi thường, vì lính đặc nhiệm được huấn luyện bài bản đều có thể làm được. Nhưng Đàm Nghiên làm quá nhẹ nhàng, tựa như dưới chân có lớp đệm của loài mèo vậy, di chuyển giữa các cành cây mà không phát ra chút âm thanh nào.

Nếu tốc độ chế tạo bom có thể giải thích là do quen tay, thì năng lực vượt xa người thường này là gì?

Lương Hiển hiểu rõ giới hạn của con người. Một người có thể đặc biệt vượt trội ở một phương diện nào đó, ví dụ như hắn và Thôi Hòa Dự, cả hai gần như có trí nhớ siêu việt, nhưng về thể năng thì không bằng Tần Lực và Khâu Tề Chính.

Nhưng Đàm Nghiên…

"Dù thế nào đi nữa, có cậu trong đội thì tỷ lệ thành công của chúng ta cũng cao hơn." Lương Hiển không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này. Tổ chức đã sắp xếp Đàm Nghiên vào lớp này, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

"Đúng vậy, trước mắt vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ." Khâu Tề Chính nói. "Tôi nghĩ giờ không thể chia ranh giới giữa các nhóm nữa, chúng ta nên nhanh chóng tập hợp tất cả đồng đội, kiểm tra số người bị bắt, đánh giá thực lực của kẻ địch."

"Còn khu rừng phía sau nữa. Tại sao bọn họ thấy Lưu Thiên Huy chạy vào rừng lại không đuổi theo?" Thôi Hòa Dự bổ sung.

Lương Hiển theo phản xạ nhìn về phía Đàm Nghiên: "Cậu nghe thấy họ nói gì không?"

"Tôi nghe không hiểu." Đàm Nghiên lắc đầu. "Không phải tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh, tôi không nhận ra."

"Cậu có thể lặp lại một vài âm tiết không?"

Đàm Nghiên cố gắng nhớ lại, mô phỏng mấy âm tiết mà anh cảm thấy dễ phát âm nhất.

"Tiếng Việt." Lương Hiển nói. "Những từ mà Đàm Nghiên nói có nghĩa là "không cần", "thảm hơn", "chết"."

"Không cần đuổi theo vào rừng, sẽ thảm hơn, sớm muộn gì cũng chết?" Lưu Thiên Huy thử đoán nghĩa câu nói.

"Khu rừng này có thể nguy hiểm hơn ngôi làng, nhưng sớm muộn gì cũng phải vào." Lương Hiển suy nghĩ một lát rồi nói: "Chia làm hai nhóm. Ba người sẽ lẻn vào làng ban đêm để tìm tung tích "con tin", xác định số người bị bắt; ba người còn lại vào rừng."

"Lưu Thiên Huy, tôi và Thôi Hòa Dự vào làng." Khâu Tề Chính nhanh chóng quyết định. "Tần Lực, Lương Hiển, Đàm Nghiên vào rừng."

"…Ông chia theo số chữ trong tên à? Tên hai chữ thì vào rừng?" Lưu Thiên Huy lẩm bẩm.

"Trong đội chúng ta, người có thể nhanh chóng phân tích tình hình là Thôi Hòa Dự và Lương Hiển, phải tách ra. Ông quen thuộc địa hình ngôi làng, đương nhiên phải vào đó. Tần Lực và Đàm Nghiên có năng lực chiến đấu mạnh, bảo vệ Lương Hiển điều tra trong rừng." Khâu Tề Chính giải thích.

"Biết rồi, tôi nói đùa thôi mà." Lưu Thiên Huy rụt cổ lại.

Xét về thể lực, Khâu Tề Chính không bằng Tần Lực và Đàm Nghiên, xét về trí tuệ, cậu không giỏi bằng Lương Hiển và Thôi Hòa Dự. Nhưng cậu có khả năng quan sát rất chuẩn xác, có thể đưa ra quyết định đúng đắn chỉ trong tích tắc. Tâm lý vững vàng, không tranh công, không tùy tiện ra lệnh, là một lãnh đạo vô cùng thích hợp.

Nhóm này đang dần thành hình.

Ban đêm, ba người Tần Lực thay trang phục. Khi ở trong rừng, mặc đồ rằn ri tiện hơn.

Như thường lệ, Đàm Nghiên giúp Lương Hiển thay đồ. Thực ra xét theo thời gian quen biết, Lương Hiển thân với Tần Lực hơn. Với tính cách của mình, hắn đáng lẽ gần gũi với Tần Lực hơn mới đúng. Mà Đàm Nghiên làm trong cục an ninh trật tự nhiều năm chẳng thân thiết với ai, dù là bạn học, đồng nghiệp hay chiến hữu ngày trước, anh đều cách họ một lớp màng vô hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!