"Vậy sao?" Lương Hiển hờ hững đáp.
Hắn đúng là rất hứng thú với bí mật mà Đàm Nghiên đang che giấu, nhưng điều hắn thích hơn là tự mình điều tra ra, chứ không phải để người ta nói thẳng. Nếu thế thì còn gì vui nữa?
Nhìn chung, đám học sinh này là các thiếu niên đang ở độ tuổi mơ mộng, thế giới quan đã có hình dáng cơ bản nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh. Khi vừa trưởng thành, ai cũng nghĩ rằng mình có vô hạn khả năng, nếu không nếm trải thất bại thì sẽ không thực sự trưởng thành.
Tuy Lương Hiển có tốc độ phát triển nhanh hơn người khác, chung quy cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
Mỗi độ tuổi đều có những đặc điểm riêng, Bộ trưởng Vu đã nhìn trúng sự nhiệt huyết sôi sục trong lòng các học sinh này. Đối mặt với thử thách chưa từng biết đến, người trẻ tuổi luôn dũng cảm hơn người trưởng thành. Họ học hỏi nhanh, tiếp thu tốt, không bị thói quen cố hữu hay kinh nghiệm cũ kỹ ràng buộc.
Chỉ mới ở cùng bạn học một ngày, Đàm Nghiên đã dần hiểu được lời của Bộ trưởng Vu.
Đúng vậy, anh cần các đồng đội như thế này.
Vì trân trọng họ, anh phải làm gương, phải truyền đạt cho họ tất cả những gì mình biết, và trong khả năng của mình, anh sẽ bảo vệ họ hết sức có thể, cho đến khi họ đủ sức đứng vững một mình.
Đây mới là nhiệm vụ cuối cùng mà một người "sinh dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân" như anh cần phải hoàn thành. Nửa đời trước dốc sức bảo vệ lợi ích nhân dân, nửa đời sau truyền ngọn lửa còn lại cho lớp trẻ. Ngọn đuốc cứ thế truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tinh thần dân tộc cũng theo đó kế thừa.
Đợi đến khi đào tạo xong lứa trẻ này, anh mới có thể an tâm về hưu.
Đàm Nghiên mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy tràn đầy hy vọng như thế này. Bảo sao mọi người đều yêu thích tuổi trẻ, vì họ chính là tương lai.
Anh nắm lấy tay Lương Hiển, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập đầy dịu dàng.
Lương Hiển: "…"
"Tôi sẽ bảo vệ cậu." Đàm Nghiên nghiêm túc nói, "Đừng sợ chết, có tôi ở đây, tuyệt đối không để cậu chết trước."
Lương Hiển: "…"
"Cứ tin tôi." Đàm Nghiên cố gắng nặn ra một nụ cười hiền hậu, trông như một bậc trưởng bối hòa ái bao dung. Tự dưng anh hiểu vì sao Bộ trưởng Vu luôn có nụ cười hiền từ dành cho mình, bởi vì người trẻ tuổi thật sự khiến người ta muốn bao dung!
Lương Hiển: "… Thả tay ra."
Hắn chả hiểu tại sao câu chuyển diễn biến thành thế này. Dù có lật lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy hướng đi này quá kỳ cục. Đàm Nghiên rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?
Bầu không khí trong xe cứ thế tiếp tục trong tình trạng ấm áp đối với Đàm Nghiên, nhưng kỳ quặc và khó xử đối với Lương Hiển, cho đến khi ba người Khâu Tề Chính chạy về xe, thở hổn hển vì mệt.
"Mua được rồi, theo bản đồ thì còn một tiếng nữa là đến nơi. Giờ tranh thủ thay đồ và chế tạo thuốc nổ." Khâu Tề Chính nhanh chóng thay quần áo, đặt mọi thứ vào phía sau rồi ngồi vào ghế lái khởi động xe.
"Hai người làm cái gì vậy?" Thôi Hòa Dự tinh ý nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong xe.
Đàm Nghiên quay đầu nhìn Thôi Hòa Dự, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ. Nhận thấy tình hình không ổn, Lương Hiển lập tức dùng cánh tay trái còn lành lặn đè đầu Đàm Nghiên xuống: "Im miệng giùm cái!"
Đàm Nghiên: "…"
Anh ngẩng đầu lên nhìn Lương Hiển, có hơi khó hiểu. Khuôn mặt trẻ trung lúc này lại lộ ra nét bối rối, như thể người sai là Lương Hiển chứ không phải anh. Có một gương mặt đẹp sẽ giúp chiếm rất nhiều lợi thế, ai mà biết người này vừa mới nói ra mấy câu nổi da gà cỡ nào.
Lương Hiển cảm thấy Đàm Nghiên chắc chắn mắc chứng rối loạn nhận thức về bản thân. Có một số người hay tưởng tượng mình là người mạnh mẽ, trầm ổn. Nếu nhẹ thì là tự luyến quá mức, nặng thì thành hoang tưởng. Hơn nữa một khi thực tế quá khác xa so với nhận thức bản thân, kiểu người này rất dễ sụp đổ tinh thần.
Dựa theo quan sát của Lương Hiển, Đàm Nghiên chắc chỉ mới ở giai đoạn đầu của chứng rối loạn nhận thức. Nếu được hướng dẫn tâm lý kịp thời, tình trạng có thể được xoa dịu.
Nhưng hiện tại đang trong kỳ huấn luyện quân sự, hắn không thể để Đàm Nghiên biểu hiện quá rõ ràng, khiến người khác mất niềm tin vào anh. Một khi ánh mắt thương hại của ba người kia chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Đàm Nghiên, cộng thêm áp lực từ nội dung huấn luyện, tình trạng của anh rất có thể sẽ chuyển biến xấu.
Giữ bí mật này cho riêng mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhanh chóng phân tích tình hình, Lương Hiển lập tức đưa ra quyết định: trấn an cảm xúc của Đàm Nghiên và che giấu chuyện này với ba người kia.
Vì thế hắn lập tức buông tay, giả vờ yếu ớt tựa đầu lên vai Đàm Nghiên, nói: "Bây giờ tôi là thương binh, rất nhiều việc không thể làm được, cần có người bảo vệ. Cậu có sẵn lòng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!