Phải tìm một lý do để không xuống xe.
Đàm Nghiên âm thầm suy tính. Một khi vào huyện Bình, anh rất có thể sẽ bị nhận ra vì giống cảnh sát Đàm. Nếu đối chiếu hai cái tên, với sự nhạy bén của đám học viên này, chẳng mấy chốc họ sẽ đoán ra chân tướng.
Đối với đồng đội tương lai, Đàm Nghiên không cần phải giấu giếm, nhưng hiện tại họ chỉ là bạn học bình thường. Anh chưa chắc chắn ai trong số này có thể cùng mình sát cánh chiến đấu, vì vậy tuyệt đối không thể lộ thân phận.
"Xuống xe mua đồ á, mày có tiền không?" Thôi Hòa Dự vẫn tiếp tục phản bác Lương Hiển như mọi khi.
Trong huấn luyện quân sự, không ai được mang theo đồ cá nhân. Họ chỉ mặc quân phục xuống lầu, trên người chắc chắn không có tiền. Thời gian gấp rút, dựa vào lao động kiếm tiền rõ ràng là không khả thi.
"Mượn một cái máy tính, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng là được." Lương Hiển lườm Thôi Hòa Dự, "Không được mang đồ cá nhân, chẳng lẽ mày vứt não đi luôn? Kiến thức lý thuyết không tệ, đáng tiếc không biết tư duy ngoài khuôn khổ."
Thôi Hòa Dự bị châm chọc đến mức muốn nhảy dựng lên đấm cho hắn một phát, nhưng chưa kịp ra tay đã bị Tần Lực ngồi bên cạnh túm chặt.
Tần Lực nghiêm túc nói: "Vừa nãy lớp trưởng giao cho tôi một nhiệm vụ: cấm ông và Lương Hiển đánh nhau."
Thôi Hòa Dự tức đến mức lồng ngực phập phồng: "Thầy Chu chia nhóm kiểu gì vậy, toàn nhét mấy người lộn xộn vào cùng nhau."
"Rất hợp lý đấy chứ." Lương Hiển phân tích, "Tao với mày trước giờ không hợp, thầy Chu muốn chúng ta nhân cơ hội này cải thiện quan hệ, ít nhất đừng gặp là cãi nhau. Lớp trưởng rất có uy tín, có thể kiểm soát mày, trong lúc quan trọng có thể ngăn chặn nội chiến. Tần Lực có thể chất tốt, bù đắp cho chiến lực thiếu hụt của tao vì bị thương. Tao giỏi ứng biến, có thể điều chỉnh kế hoạch theo biểu hiện của bạn mới, giúp bạn mới nhanh chóng hòa nhập vào tập thể.
Đúng không, Đàm Nghiên?"
Câu cuối cùng là nói với Đàm Nghiên. Dứt lời, hắn ngồi thẳng lên, đôi mắt phượng dán chặt vào anh không rời.
"Tuy chưa rõ cậu trở thành học viên chuyển lớp kiểu gì, nhưng cấp trên chắc chắn không làm chuyện ngu ngốc, không thể nào đưa một kẻ vô dụng đến để chịu chết. Vừa nãy khi cậu bế tôi chạy, tôi có thể cảm nhận được sức bật của cậu cực kỳ mạnh, thể lực hình như cũng vượt xa vẻ ngoài. Chúng ta bây giờ là một tập thể, ít nhất cậu nên cho tôi biết bạn giỏi cái gì, có thể làm gì, không thể làm gì." Lương Hiển nói.
Giỏi cái gì nhỉ? Đàm Nghiên hồi tưởng lại đánh giá của đồng nghiệp và Bộ trưởng Vu dành cho mình, nuốt lại hai chữ cũng tạm, cố ép ra mấy từ: "Đầu óc không tốt, năng lực chấp hành cao, có nghị lực."
"Năng lực chấp hành cao là tốt rồi. So với mấy kẻ thông minh nhưng hành động theo ý thích, tôi thấy người tuân lệnh không hỏi lý do mới là quân nhân giỏi." Lương Hiển rất hài lòng với câu trả lời của Đàm Nghiên, nhân tiện còn chọc ngoáy một câu chọc giận Thôi Hòa Dự.
Thôi Hòa Dự còn chưa kịp bùng nổ, Khâu Tề Chính lái xe phía trước đã lên tiếng: "Hòa Dự, không phục thì chứng minh bằng thực lực. Thực lực không phải dùng miệng để nói. Ít nhất bây giờ, trong mắt mọi người, Lương Hiển rất mạnh."
Thôi Hòa Dự lập tức xì hơi, bị Tần Lực ấn về ghế ngồi, quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn Lương Hiển nữa.
"Sau khi vào huyện Bình, mọi người phải nhanh chóng hành động. Chia ra đi mua đồ theo những gì tôi đã dặn, cố gắng quay về xe trong vòng hai mươi phút." Lương Hiển nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho từng người.
"Tôi không vào huyện Bình, ở lại trông xe." Đàm Nghiên nghe danh mục mình được giao mua là "pháo hoa, pháo nổ", liền trực tiếp từ chối.
Xem xét danh sách vật tư, ngoài quần áo và thực phẩm dễ mang theo, Lương Hiển mua thêm một số thứ giúp gia tăng hỏa lực. Hắn định chế tạo một số loại bom tự chế. Thứ này không mạnh bằng vũ khí chuyên dụng, nhưng trong thời điểm quan trọng vẫn rất hữu ích.
Nếu là đồ khác, Đàm Nghiên chỉ cần dựng cổ áo lên, cúi đầu thấp một chút, tìm một cửa hàng ít người quen biết để mua còn có thể qua mặt được. Chứ cửa hàng bán pháo hoa, pháo nổ là nơi anh từng kiểm tra định kỳ vào mỗi dịp lễ Tết và mùa cưới hỏi. Từ ông chủ đến nhân viên trong cửa hàng đều cực kỳ quen mặt anh.
Thậm chí vài tiểu thương buôn pháo hoa không giấy phép, chỉ cần nhìn bóng lưng anh là đã nhận ra cảnh sát Đàm, nhiều khi anh còn chưa bước tới, mới chỉ mặc thường phục đội mũ lưỡi trai đứng ở đầu ngõ, đám người đó đã nhanh chóng thu dọn hàng chạy mất dạng.
Đàm Nghiên có thể đảm bảo, đừng nói là trẻ lại, dù có hóa thành tro thì đám tiểu thương đó vẫn nhận ra anh.
Tuyệt đối không thể xuống xe.
"Cái này gọi là năng lực chấp hành mạnh?" Lương Hiển nhướng mày.
"Tôi có lý do không thể nói." Đàm Nghiên dứt khoát đáp.
"Được thôi." Lương Hiển không truy hỏi thêm, "Tần Lực và lớp trưởng đi mua, hai người chia nhau ra sẽ nhanh hơn."
Khâu Tề Chính và hai người còn lại sớm đã nhận ra toàn thân Đàm Nghiên đều là bí ẩn. Họ đã ký thỏa thuận bảo mật nên đương nhiên sẽ không tò mò tra hỏi, chỉ lặng lẽ nhận nhiệm vụ.
Khâu Tề Chính lái xe phóng nhanh đến huyện Bình. Ba người vội vã xuống xe đi mua đồ, để lại Lương Hiển đang bị thương và Đàm Nghiên ngồi trong xe.
Trong không gian yên tĩnh, Lương Hiển đột nhiên hỏi: "Cậu là người huyện Bình? Sợ vào sẽ gặp người quen?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!