Chương 50: (Vô Đề)

Mười giờ tối, Tần Hoan và Tiêu Mặc về tới trường học.

Đứng ở cửa trường học, Tiêu Mặc dừng bước lại, nói với Tần Hoan: "Cậu về đi, trễ nữa thì không có tàu điện ngầm đâu."

Tần Hoan cười cười, "Đêm nay tớ không về."

Tiêu Mặc chần chờ nói: "Vậy đồng phục và balo của cậu…"

"Sao đi nữa thì đêm nay tớ cũng không về." Tần Hoan ngắt lời Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc đi thẳng vào trường, thấy bác bảo vệ, rồi phất tay với ông.

Bác bảo vệ: "…??"

Kéo Tiêu Mặc đi đến trước phòng 302, Tần Hoan lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó chắn trước Tiêu Mặc, "Mặc Mặc, cậu nhắm mắt trước đi."

Tiêu Mặc nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng Tần Hoan, vẫn nhắm mắt lại.

Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc vào phòng, sau khi đóng cửa, hắn nói: "Mở mắt được rồi."

Tiêu Mặc từ từ mở mắt.

Nụ cười trên mặt Tần Hoan rất chói mắt, "Có thấy lạ ở chỗ nào không?"

Sao lại không thấy cho được.

Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.

Sau một lát, y khàn giọng hỏi: "Cậu…Cậu dọn tới?"

"Ừ." Tần Hoan thả balo xuống, kéo hai cái ghế lại gần nhau, kéo Tiêu Mặc ngồi xuống chung, "Thứ tư tớ nói với mẹ, thứ năm nộp đơn xin, thứ sáu phê xong, sáng nay dọn tới, vẫn chưa có nói cho cậu, là muốn cho cậu một bất ngờ."

Hắn nhìn Tiêu Mặc, lại nói thêm một câu: "Tớ tới ở cùng cậu."

Tiêu Mặc sửng sốt một chút, phản ứng kịp, chủ động cầm tay của Tần Hoan.

Sau một hồi, y khẽ hỏi: "Là vì câu "Tớ nhớ cậu" lần trước sao?"

"Không phải, trước đó tớ có ý định dọn tới rồi." Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt dịu dàng, "Dọn tới là chỉ vì tớ muốn cở cùng cậu, cũng muốn thời khắc nào cũng có thể nhìn thấy cậu…Trước khi ngủ có thể nói ngủ ngon, vừa mở mắt cũng có thể nói chào buổi sáng với cậu."

Tiêu Mặc nắm chặc tay của Tần Hoan.

Hồi lâu sau, y mới nói: "Tớ rất vui."

Tần Hoan nở nụ cười, "Tớ cũng vậy."

Tần Hoan dọn hai vali tới vẫn chưa sắp xếp, giữa trưa hắn chỉ mới lau tủ, bàn, thuận tiện trải grap giường.

Giờ sắp mười giờ rưỡi rồi, hắn phải xếp ngay ngắn lại trước đã.

Tiêu Mặc cũng giúp.

Mặc dù đã cuối tháng mười, thời tiết không nóng, nhưng mới xếp xong đồ, hai người đều chảy mồ hôi.

Tiêu Mặc nói: "Cậu đi tắm trước đi."

"Được." Tần Hoan xoa xoa mồ hôi trán, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiêu Mặc ngồi một mình ở bên ngoài, nhìn ký túc xá vốn trống trải, thêm một người, có hơi lạ.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, khiến y nhìn sang theo bản năng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!