Trên lớp tự học, Tiêu Mặc vẫn dạy kèm cho Khương Hàng như cũ.
Thành tích của Khương Hàng đã có tiến bộ rõ ràng, chỉ là mất kiến thức lớp 10 nhiều lắm, giờ phải bổ sung, học cũng nhiều.
Kiến thức thì Tiêu Mặc có thể giúp cậu chải chuốt, nhưng thuộc và nhớ, vẫn phải dựa vào chính cậu.
Tiêu Mặc đề nghị học theo chiến thuật, nhwung không phải là làm mù làm quáng, mà là có mục đính, vả lại làm đề phải có bài sai.
Khương Hàng nhớ kỹ. Cậu mua toàn bộ sách đề của toán lý hóa sinh, mỗi tuần kiên trì làm vài trang, nếu không nhớ kĩ đề thì sẽ hỏi Tiêu Mặc.
Hôm qua cậu làm một đề lí, bây giờ mang tới hỏi Tiêu Mặc mấy câu làm sai.
Vật lý của Diệp Hiểu Hiểu cũng yếu lắm, ngồi cạnh nghe chung.
Nghe một hồi, cậu ta chợt phát hiện đề lí Tần Hoan tùy tiện bỏ trên bàn, liền hiếu kỳ cầm lên xem một chút.
"…" Mắt cậu ta đầy sao vàng.
"Anh Tần." Diệp Hiểu Hiểu hạ giọng gọi Tần Hoan.
"Hửm?"
Diệp Hiểu Hiểu cầm bài thi hỏi: "Đây là bài các cậu thi hồi giữa trưa hả? Ghê quá, đề khó như này, căn bản là thiên thư."
Tần Hoan bớt thời gian trả lời cậu ta: "Bám sát độ khó của đề thi lí quốc gia đấy, nhưng độ khó không bằng đề thi thật, cho nên vẫn ổn."
"…Vẫn, ổn?" Diệp Hiểu Hiểu thổn thức, "Anh Tần, anh trâu quá."
Lát sau, cậu ta lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, Tiêu Mặc cũng thi, vậy cậu ấy nhiêu điểm?"
Tần Hoan đang chơi trò chơi, thanh máu của nhân vật thành công về không, hắn cất điện thoại, ngẩng đầu, "Cậu đoán xem hai tớ ai cao?"
Diệp Hiểu Hiểu không chút do dự, "Tiêu Mặc! Vì anh Tần trước giờ toàn lơ đểnh."
Cậu ta nói xong, dục vọng muốn sống cực mạnh chêm thêm một câu, "Chủ yếu là ánh sáng học thần làm cho anh Tần tự tin quá, ôn tập cũng chỉ qua loa vùn vụt, nếu nghiêm túc thì chắc là không vậy đâu."
Mấy hôm trước Tần Hoan vừa nghĩ lại hành vi của mình, đối với lời nhận xét này cũng chấp nhận, "Ừ, cậu nói rất có lí."
Nhưng hắn lại chuyển đề tài, "Nhưng lần này tớ thắng, tớ cao hơn 3 điểm."
"Ohhh!" Diệp Hiểu Hiểu kinh ngạc, quên giảm giọng.
Tiêu Mặc cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn họ.
Ý thức được mình lớn tiếng quá, Diệp Hiểu Hiểu che miệng.
Tần Hoan cười cười với Tiêu Mặc, rồi nói với Diệp Hiểu Hiểu: "Nhưng bạn cùng bàn của tớ là giỏi nhất, lần này là tớ ăn may thôi, ăn may."
Tiêu Mặc nói: "Không phải ăn may, là thực lực của cậu."
Nghe nói thế, khóe miệng của Tần Hoan giương lên càng cao, nếu sau lưng có cái đuôi, chắc có thể giơ thẳng lên trời ngoắc ngoắc.
Hí hí, được bạn trai khen.
Tiêu Mặc lại nói nữa: "Nhưng cậu đừng nói chuyện nữa, sẽ ảnh hưởng tới Khương Hàng làm bài."
Tần Hoan: "…"
Diệp Hiểu Hiểu: "…Phụt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!