Buổi chiều đi học, lòng Tần Hoan có chút không yên.
Thẳng đến khi sắp tan học, hắn nhắn tin cho Khương Hàng, xác định không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.
Sau đó hắn lại làm cuồng ma dán mắt lên bạn trai.
Đã nhận ra tầm mắt của Tần Hoan, Tiêu Mặc hỏi: "Không sao chứ?"
"Ừ, không sao."
Dưới bàn, Tần Hoan nhẹ nhàng cầm tay của Tiêu Mặc, rồi cười với Tiêu Mặc.
Yêu đương đúng là chuyện kì lạ, chỉ cần quay mặt về phía người mình thích, sẽ không khống chế được mà nhếch mép lên.
(J: Vậy ư, đó giờ em chửa thèm crush ai chứ đừng nói là yêu đương, buần:<<)
Tâm tình cũng sẽ lênh đênh theo gió trời.
Đại khái là, tình yêu chính là có ma lực.
Không cần lo cho Khương Hàng nữa, sau khi tan học, Tần Hoan khôi phục hành vi cà cảm giác tồn tại trước mặt bạn cùng bàn nhà mình.
Hắn nhất định phải đả bại tên tình địch học hành này mới được.
Nhưng mà lúc Tiêu Mặc làm bài vô cùng chuyên chú, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Tần Hoan một cái, nhưng rất nhanh lại tiếp tục cúi đầu.
Địa vị của học tập, không thể rung chuyển.
Thấy bạn cùng bàn nhà mình hoàn toàn đắm chìm trong học tập, Tần Hoan buồn bực cả hồi, lại nắm tay Tiêu Mặc đặt lên đùi, năm ngón tay dọc theo khe hở trượt vào, mười ngón đan nhau, nắm chặt tay Tiêu Mặc.
Tay kia thì hắn đặt dưới đầu, gục xuống bàn im lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc.
Bạn cùng bàn tập trung, đẹp quá trời.
Buổi chiều ngoài bài kiểm tra sinh ra, thì cũng không còn gì cả, trôi qua rất nhanh.
Lúc tan học, Tần Hoan lại đi ký túc xá cùng Tiêu Mặc, cho tới sáu giờ rưỡi, mới lưu luyến không rời chuẩn bị đi.
"Cùng bàn này."
Tần Hoan kêu Tiêu Mặc tiếng đầu, sau đó lại tới gần sau Tiêu Mặc, xoay người nhẹ giọng gọi bên tai Tiêu Mặc: "Mặc Mặc."
Tiêu Mặc cảm thấy hơi ngứa, y che tai, quay đầu nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nói: "Tớ sắp phải về rồi."
Nghe xong, Tiêu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở bên cạnh, lập tức buông mắt nói: "Tớ tiễn cậu."
"Không cần, tự tớ có thể về được." Tần Hoan lấy tay đè chặt vai Tiêu Mặc, một tay lại chạm lên mái tóc mềm mại của Tiêu Mặc, vén mái tóc dài của y sang một bên, "Tối tớ sẽ tiếp tục kể chuyện cổ tích cho cậu, cho nên trước khi điểm 11 giờ, cậu phải lên giường."
Tiêu Mặc nói: "Mười một giờ không được."
Tần Hoan sờ sờ vành mắt đen và bọng mắt của Tiêu Mặc, "Cậu phải đảm bảo giấc ngủ."
Tiêu Mặc cũng rất kiên trì, vẫn là câu nói kia, "Mười một giờ không được."
Chống lại ánh mắt kiên định của ngồi cùng bàn nhà mình, Tần Hoan thở dài, hắn trầm ngâm một hồi, lùi bước nói: "Trễ nhất là 12 giờ."
Tiêu Mặc sau một lúc lâu do dự, mới đáp lời: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!