Chương 44: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan lại ra cửa sớm.

Lần này mẹ Tần chưa kịp gọi hắn, hắn đã đi mất, chỉ còn lại có một tiếng đóng cửa.

Sáu giờ rưỡi, Tần Hoan nhét kẹo trong túi, trong tay xách đồ ăn sáng, đúng giờ đến trường.

Giờ này cổng trường mới vừa mở, khi đi ngang qua phòng bảo vệ, Tần Hoan còn chào hỏi với chú bảo vệ, khiến đối phương thấy mông lung.

Rất nhanh đã đi tới phòng 302, Tần Hoan vốn muốn gõ cửa, nhưng nhìn thời gian một chút, lại thấy có hơi sớm, liền lùi một bước về sau tựa vào tường, chuẩn bị đợi thêm vài phút.

Muốn để bạn cùng bàn ngủ thêm một lát ấy mà!

Sau năm phút, người ngoài hành lang dần nhiều hơn, bắt đầu náo nhiệt.

Giang Hoài đeo balo, mới vừa đi ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Tần Hoan đứng ở ngoài túc xá của Tiêu Mặc.

Hắn đi tới hỏi: "Anh Tần, cậu ở đây làm gì?"

Tần Hoan nói: "Chờ bạn cùng bàn của tớ ấy mà."

Giang Hoài khó hiểu, "Sao không gõ cửa chứ?"

Tần Hoan cười cười, "Còn sớm, để cậu ấy nghỉ thêm một lát ấy."

Giang Hoài chú ý tới bữa sáng Tần Hoan xách trong tay, lại hỏi: "Anh Tần, cậu vẫn chưa ăn sáng nhỉ, có muốn tới chỗ tớ ngồi ăn trước không?"

"Không cần." Tần Hoan nói, "Đây là cho bạn cùng bàn của tớ."

Giang Hoài sửng sốt hồi lâu. Hắn và Tần Hoan chung lớp hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy Tần Hoan quan tâm một người như vậy.

Nhưng nếu đối phương là Tiêu Mặc, cũng không lạ lẫm gì.

Dù sao thiên tài luôn tinh tinh tương tích với thiên tài, rất bình thường.

Phục hồi tinh thần lại, Giang Hoài nói: "Vậy tớ đi trước nhé anh Tần."

Tần Hoan phất phất tay với hắn, nghĩ nghĩ, lại lấy kẹo sữa vất cho hắn, "Bổ sung thêm tí đường đi, vẻ mặt cậu trông không tốt lắm."

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra.

Gật gật đầu với Giang Hoài, Tiêu Mặc lại nghiêng người cho Tần Hoan vào cửa.

Giang Hoài bắt lấy cục kẹo, rồi nhìn cửa túc xá bị đóng lại, trong lòng cảm khái quan hệ của hai người thật tốt.

Thật ra Tiêu Mặc dậy sớm rồi, y có thói quen năm giờ rưỡi dậy học tiếng Anh và ngữ văn.

Sau khi để Tần Hoan vào cửa, y dọn mặt bàn một xíu, dọn hết tài liệu tiếng Anh, sau đó hỏi: "Sao tới đây mà không gõ cửa?"

"Tớ nghĩ là cậu vẫn chưa dậy." Tần Hoan đặt bữa sáng xuống, lại nói: "Ăn đi, mua bên ngoài, vẫn còn nóng."

Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, "Ăn chung."

"Được."

Tần Hoan dời ghế ngồi cạnh Tiêu Mặc, cầm ly sữa đậu nành cắm ống hút vào, đưa cho Tiêu Mặc, sau đó mình thì lại mở một hộp sữa tươi.

Hắn một bên uống sữa, một bên quan sát phòng, đồng thời suy nghĩ trong lòng, sau khi dọn qua thì hắn sẽ chọn cái giường cạnh bạn cùng bàn.

Như vậy thì lúc ngủ có thể đầu sát bên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!