Chương 41: (Vô Đề)

—— Trên con đường tương lai, có nguyện ý để tớ bước tiếp cùng cậu không?

Nghe nói xong, Tiêu Mặc giật mình.

Sau một lát, y ngước mắt lên, sau khi đối mặt với ánh mắt của Tần Hoan, thì bất động, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Y thấy mình từ trong mắt của Tần Hoan, bóng dáng được phản chiếu rất rõ.

Đáy mắt của Tần Hoan cũng hiện lên ánh sáng dìu dịu, dịu dàng nhìn mỗi mình y.

Trừ những thứ này ra, thì không còn gì nữa. Tựa như y chính là cả thế giới của Tần Hoan, chỉ nhìn thấy mỗi mình y.

Đột nhiên Tiêu Mặc cảm thấy nơi bị Tần Hoan chạm vào nóng đáng sợ.

Luồng nhiệt này từ vai thấu qua da, lan vào trong lòng, cả người đều cảm thấy nóng.

Đáy lòng cũng tựa như đang đốt lửa.

Cảm giác kỳ quái xuất hiện mấy lần trước lại xuất hiện nữa.

Nhưng loại cảm giác này y cũng không ghét, thậm chí cảm thấy càng thêm bình tĩnh, sự khó chịu vừa rồi khi nhớ lại chuyện cũ, cũng dần bớt đi.

Đáp án bị sương mờ dày đặc bao phủ, càng ngày càng rõ.

Tiêu Mặc chợt nhận ra.

Vì sao hồi trước lúc y đối diện với Tần Hoan sẽ cảm thấy tim đập loạn, tại sao lại cảm thấy nếu người mình thích là nam, sẽ lại tưởng tượng ra bộ dáng của hắn.

Đáp án, đã hiện rõ.

Ký túc xá rất im lặng.

Im ắng tới ngay cả tiếng gió, và tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Trong lòng Tần Hoan vẫn không nắm chắc, rất căng thẳng, tay đặt trên vai Tiêu Mặc đã xuất mồ hôi, hắn cũng không biết mình mắc cái giống ôn gì nữa, tự nhiên bật thốt lên một câu tỏ tình, ngay cả hắn cũng còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng hắn sốt ruột quá.

Sốt ruột thật sự.

Hắn sợ Tiêu Mặc sẽ vì chuyện này, sẽ lại bỏ đi.

Lúc trước khi chưa gặp Tiêu Mặc, Tần Hoan không hề có hứng thú với chuyện tình yêu, cũng chưa từng thích ai cả, độc thân bằng thực lực, người tỏ tình với hắn, hắn đều từ chối thẳng.

Không hề dài dòng dây dưa một chút nào.

Nhưng sau khi thích Tiêu Mặc rồi, hắn trở nên lo trước lo sau.

——Sợ bị từ chối, sợ mối quan hệ không còn được như trước.

Khi nào thì thích Tiêu Mặc, Tần Hoan không nhớ nổi, có lẽ là lúc mới gặp, có lẽ là ngày đó lúc ở bệnh viện, cũng có lẽ là lần hắn tình cờ gặp Tiêu Mặc, thấy Tiêu Mặc nở nụ cười mong manh với con chó hoang đó…

Hắn chỉ biết, tới lúc mình phản ứng lại, hắn đã không kìm chế được mà luôn nhớ tới Tiêu Mặc, luôn muốn nhìn Tiêu Mặc.

Mối tình đầu, cũng là lần đầu động tâm.

Thời gian chờ đợi câu trả lời rất dài, Tần Hoan rất thấp thỏm, nhịp tim cũng rất nhanh, nhưng hắn không thúc giục, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc vẫn dịu dàng như cũ.

—— bất luận là đáp án của Tiêu Mặc là từ chối hay đồng ý, phần thích trong lòng này, cũng sẽ không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!