Hơn mười giờ, vị trí khán đài bị nắng chiếu tới.
Vị trí của ban ba khá cao, vừa vặn ở ngay dưới ánh mặt trời.
Tiêu Mặc đang làm bài thi thử, bị ánh mặt trời chiếu tới, mắt mở ra muốn không được, y đành phải ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, muốn tìm một nơi râm mát không mặt trời.
Nhưng mà giây kế tiếp, y liền phát hiện ánh mặt trời chói mắt biến mất.
Nhận thấy Tiêu Mặc bị ánh mặt trời chiếu không quá thoải mái, Tần Hoan tìm bí thư Dư Ny mượn dù, lúc này đang thay Tiêu Mặc chắn mặt trời.
Tiêu Mặc quay đầu nhìn về phía Tần Hoan.
"Dù của bí thư, cậu ấy đi tới chỗ phát thanh rồi." Tần Hoan cười cười, "Tớ che giúp cậu, cậu viết tiếp đi."
Tiêu Mặc nói: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, chúng ta như nhau mà." Tần Hoan nháy mắt, "Cậu là một người bạn cùng bàn giỏi nhất tớ chờ đợi một năm mới chờ được."
"Anh Tần này, vậy tớ là người tốt nhất về cái gì của cậu?" Tiếng của Diệp Hiểu Hiểu từ từ vang lên ở bên cạnh.
Tần Hoan quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu à."
Diệp Hiểu Hiểu rất chờ mong, "Đúng vậy, tớ."
Tần Hoan quan sát Diệp Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới nửa ngày, cuối cùng miễn miễn cường cường nói: "Bạn học tốt nhất…nhỉ?"
Diệp Hiểu Hiểu: "…Anh Tần, thật ra cậu có thể đừng thêm từ "nhỉ" này."
Nói xong, cậu ta lại bắt đầu pha trò.
"…" Tào Di Cảnh vô cùng ghét bỏ, "Cậu tránh ra coi."
Hai người một lời không hợp liền đấm nhau, nhưng tụa như con nít giỡn vậy, cậu đánh tôi một cái, tôi đánh trả cậu hai cái, không hề đau.
Thái Chân và thầy dạy lí đúng lúc đi qua. Thầy dạy lí nhìn dáng vẻ họ cãi nhau ầm ĩ, không khỏi cảm khái, "Qủa là tuổi trẻ."
Thái Chân cũng cười, "Không phải sao, chỉ là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi thôi mà."
——
Hạng mục cuối của buổi sáng là hai người ba chân, coi như là một trò chơi, dùng để chơi, chứ không tính là một trận đấu, ngoại trừ học sinh đăng kí trước, ở hiện trường cũng có thể báo danh tham gia.
Vốn báo danh hạng mục này là La Âm và Tôn Tư Lệ, nhưng lúc Tôn Tư Lệ nhảy cao bị trật chân, vì thế không có ai thi.
"Có ai thay Tôn Tư Lệ lên sân không?" Trương Tuân hỏi trong lớp.
La Âm nhíu nhíu mày,"Không thể, chỉ có tớ và Tôn Tư Lệ từng luyện thôi, đổi người không ăn ý."
Trương Tuân nói: "Chủ yếu là tham gia thôi, cũng không thể là cả ban3 11 chúng ta không ai tham gia."
Diệp Hiểu Hiểu phụ họa, cậu ta nắm quyền, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, "Đúng, khí thế tuyệt không thể thua."
La Âm nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy vậy, "Vậy Đồ Tuyết cậu nhé?"
"Tớ không được." Đồ Tuyết có hơi ngượng ngùng, "Tớ căng thẳng một cái là sẽ không phận biệt được trái phải, không chừng còn chưa đi được mấy bước nữa, chắc chắn sẽ cản trở."
Nghe bọn họ thương lượng nửa ngày cũng không tìm được người, bỗng nhiên Tần Hoan nghĩ tới tư thế của trò hai người ba chân, liền động tâm.
Hắn vỗ vỗ vai Tiêu Mặc, "Bạn cùng bàn, chúng ta đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!