Chương 30: (Vô Đề)

Một giấc này của Tiêu Mặc, ngủ gần một tiếng, cho tới khi tiếng radio vang lên, mới tĩnh.

"Dậy rồi?" Tần Hoan đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp tới.

Tiêu Mặc mới vừa tỉnh, trán có một vết hồng, còn hơi mông lung, cả người đột nhiên đều nhũn ra, y nhìn chai nước khoáng nửa ngày, mới đưa tay nhận lấy, nhưng vỉ ngủ quá lâu, tay vừa tê vừa không có sức, thử rồi mà vẫn không thể thuận lợi mở nắp chai ra.

Hiếm khi thấy dáng vẻ này của Tiêu Mặc, Tần Hoan thấy dễ thương quá, nhịn không được sờ đầu y một cái, nở nụ cười, "Để tớ."

Hắn lại cầm chai nước khoáng lại, mở nắp rồi đưa cho Tiêu Mặc.

Bị sờ đầu một cái, Tiêu Mặc giật mình.

Lần này không giống với lần trước ở nhà Tần Hoan, tóc y không ướt, Tần Hoan lại không sấy tóc giúp y, nói cách khác, động tác sờ đầu này, không hề có nguyên nhân, chỉ là đặc biệt.

Ngoại trừ cha đã mất, đây là lần đầu y được sờ đầu.

Nhưng Tiêu Mặc biết mình cũng không ghét.

Thấy Tiêu Mặc lại ngẩn người, Tần Hoan cong môi, ngay cả khóe mắt cũng có ý cười, hắn lại đưa chai nước lên phía trước, "Cùng bàn?"

"Cảm ơn." Tiêu Mặc rũ mắt xuống, lấy chai nước uống mấy ngụm, cuối cùng tỉnh lại từ trạng thái ngái ngủ, y cầm lấy áo khoác trên người mình, hỏi, "Của cậu?"

"Không phải của tớ, nhưng là tớ đắp cho cậu." Tần Hoan nháy mắt mấy cái, lấy áo khoác, thuận tay ném cho Giang Hoài cách đó không xa, "Lớp phó, áo khoác này, cảm ơn."

Giang Hoài ôm áo khoác, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, "Anh Tần, các cậu có muốn đi tới phòng thi không?"

Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, "Cùng bàn, đi không?"

Liếc nhìn các bạn học của lớp khác cũng lục tục đi hết, Tiêu Mặc gật gật đầu, "Ừ."

Lúc này Tần Hoan mới trả lời Giang Hoài, "Đi."

Buổi chiều thi liên tiếp hai môn, theo thứ tự là hóa và sử.

Lần thi tháng này, đại khái là vì để cho học sinh làm quen một chút, cho nên tổng thể mà nói cũng không khó.

Dù sao cũng là thi tháng đầu tiên.

Tiêu Mặc và Tần Hoan vẫn dùng nửa tiếng để hoàn thành cả bài thi như cũ, bất đồng chính là Tiêu Mặc có thói quen kiểm tra mấy lần, mà Tần Hoan lại chỉ thô sơ giản lược lật lại một cái, rồi nằm xuống nhìn Tiêu Mặc đắm đuối.

Gần đây hắn phát hiện, bạn cùng bàn quả là càng ngắm càng thấy đẹp, khiến người ta không dời mắt nổi.

Da của bạn cùng bàn đẹp lắm, rất trắng, lông mi rất dài, miệng chúm chím, lúc chuyên chú làm bài, sẽ khẽ mím môi nhỏ lại, nếu như gặp phải đề khó sẽ cắn lại, sẽ theo bản năng cắn nắp bút.

Còn có tay cũng rất đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay hơi múp, tay khống mà nhìn chắc chắn sẽ thét chói tai.

Thậm chí Tần Hoan còn cảm thấy mình có thể không làm bất kể việc gì trong một ngày, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Mặc thôi.

Tất nhiên, nếu có thể, hắn còn muốn dùng tay cảm thụ lông mi thật dài của bạn cùng bàn phớt qua, mặt muốn sờ sờ, tay cũng muốn sờ sờ.

"!"

Đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ gì, não Tần Hoan ngừng hoạt động một lát.

Hửm?

Nhìn chằm chằm? Cả ngày? Lại còn không chán?

Sau đó còn muốn sờ sờ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!