Có tiền đặt cược, Tần Hoan tràn đầy động lực.
Hiếm khi mà hắn nghiêm túc, cũng không phải thái độ chơi đùa như trước, cất điện thoại di động, lấy sách ngữ văn ra, định trở mình một lần.
Giang Hoài chung phòng thi với họ, vị trí của hắn kế bên Tần Hoan, thấy Tần Hoan lật sách giáo khoa như một trò đùa, hắn nhịn không được hỏi: "Anh Tần, cậu đang làm gì thế?"
"Ôn tập." Tần Hoan trả lời hắn.
"Ôn…Ôn tập?" Giang Hoài trợn tròn mắt, cảm thấy bị hai chữ "Ôn tập" mình nhận thức đè bẹp.
"Đúng vậy, ôn tập." Tần Hoan tiếp tục lật sách giáo khoa của hắn, lại bớt thời giờ hỏi một câu, "Lạ lắm à?"
Giang Hoài: "…"
Giang Hoài lại nhìn Tiêu Mặc cách đó không xa vùi đầu chuyên tâm ôn tập một cái, cảm thấy đây mới là thao tác của người bình thường, lấy Tiêu Mặc làm mục tiêu, hắn cũng phải nỗ lực.
Nghĩ như vậy, hắn an vị đoan chính, sau đó lấy sách ngữ văn ra, nghiêm túc nhìn bài văn cần học mấy lần.
Tiêu Mặc đang ôn tập… Đây đại khái là một hiểu lầm mỹ lệ.
Tần Hoan lật xong cả cuốn ngữ văn, không có việc gì làm, lại nhịn không được đi quấy rối Tiêu Mặc.
Hắn trực tiếp kéo ghế tới cạnh Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc còn đang xem 《Đáp án hóa học cấp ba》, nhưng đã lật qua mấy trang, trên trang sách vốn sạch sẽ cũng nhiều bút tích.
"Những thứ này là nội dung của học kỳ sau sao?" Tần Hoan liếc nhìn nội dung trong sách, hỏi.
"Không hẳn." Tiêu Mặc đưa trang bìa cho Tần Hoan xem, "Đây là bản tổng ôn tập thi vào đại học."
Ánh mắt dừng ở trên má của Tiêu Mặc, Tần Hoan bỗng hỏi: "Tối mấy giờ cậu ngủ?"
Tiêu Mặc nói: "Hơn một giờ, có khi là hai giờ."
"Khó trách." Tần Hoan vươn tay, mò tới mắt của Tiêu Mặc, "Vành mắt đen đậm luôn."
Hắn rút tay về, còn nói: "Giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, giờ mới lớp 11, đợi hết cấp 3 lại càng tăng, lúc này cậu cứ ngủ trễ như thế, đợi tới lớp 12 thì phải làm sao đây?"
Tiêu Mặc quay đầu đi, nhìn ngón tay của Tần Hoan đến sững sờ, còn nhớ rõ xúc cảm của nó.
Hơi ngứa.
Cũng có chút lạ lẫm.
Nhưng, ấm áp.
Ở với Tần Hoan khiến con người ta cảm giác như là vầng thái dương, đầy sức sống, ấm áp.
Thấy Tiêu Mặc trông có vẻ bàng hoàng, Tần Hoan liền quơ quơ tay trước mặt y, "Cùng bàn?"
Tiêu Mặc nháy mắt dời tầm mắt, nhẹ nói: "Thói quen của tớ."
Lúc trước y mất ngủ nghiêm trọng, vì tìm việc làm, cả đêm làm bài đọc sách, sau lại thành thói quen, muốn ngủ sớm cũng ngủ không được.
Tần Hoan nói: "Thói quen có thể thay đổi, phải nên tận lực ngủ sớm, thân thể khỏe mạnh quan trọng nhất."
Tiêu Mặc rũ mắt, không trả lời.
Tần Hoan tiếp tục nói lải nhải bên tai Tiêu Mặc mười tác hại lớn của việc ngủ trễ, một lần giảng liền không ngừng được, chờ hắn nói xong, người dự thi cũng đến đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!