Chương 27: (Vô Đề)

Sáng thứ bảy, chín giờ rưỡi Tần Hoan đã đến cửa trạm xe điện ngầm.

Hắn mặc áo T

-shirt trắng, quần jeans, ống quần xắn lên mốt chút, dưới chân là một đôi giày hưu nhàn, vô cùng đơn giản, thanh thanh sảng sảng, trị số sắc đẹp rất cao, chân dài, đứng chỗ cửa tàu, hấp dẫn vô số người quay đầu lại.

Cách đó không xa, có mấy cô gái nhìn thấy hắn, đưa đưa đẩy đẩy, muốn đi qua đó.

Tần Hoan cũng không có chú ý tới, hắn chỉ cúi đầu, chuyên chú nhắn tin cho Tiêu Mặc.

——(Cậu ra khỏi nhà chưa? Hôm nay có hơi nắng, nhớ phải đội nón nhé. Mặt cười tươi. jpg)

Tiêu Mặc trả lời chậm, cách mấy phút mới rep —— (Vẫn chưa, không thích đội.)

Được rep, khóe miệng của Tần Hoan tự nhiên cong lên ——(Vừa mới dậy hả? Có ăn sáng chưa? Có muốn tớ mua rồi chờ cậu không?)

Lần này Tiêu Mặc rep nhanh hơn lần trước —— (Không, khỏi, trong nhà tớ có cháo.)

Sau một lát, tin của Tiêu Mặc lại tới—— (Tớ ra cửa.)

Tần Hoan nhìn thoáng qua đoạn văn khá dài mình gõ ra, bỏ hết toàn bộ đổi thành ba từ —— (Tờ đợi cậu. Mặt cười tươi. jpg)

Cất điện thoại di động, Tần Hoan liền đi tới dưới bóng cây tiếp tục đứng chờ.

Kiên nhẫn vô cùng.

Lúc này đám nữ sinh kia vẫn chưa đi khỏi, các cô vẫn đang đưa đẩy, cuối cùng một nữ sinh cách ăn mặc vô cùng đáng yêu bị đẩy ra ngoài, sau đó đỏ mặt đi tới Tần Hoan.

"Xin chào." Tiếng của cô rất nhỏ.

Tần Hoan nghiêng đầu, "Hửm?"

"Đằng ấy…" Nhìn gần Tần Hoan, nữ sinh khẩn trương hơn, cô cúi đầu, gõ đầu rồi trông mong nói: "Tôi có thể, có thể xin số điện thoại của cậu không?"

Tần Hoan lắc đầu, từ chối rất rõ ràng, "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."

Nữ sinh cúi đầu thấp hơn, cô vội cúi mình chào Tần Hoan, liền xoay người chạy đi. Cô chạy bước nhỏ, ngay cả đường cũng không nhìn.

"Cẩn…" Tần Hoan vừa định bảo cô cẩn thận, liền thấy cô đã đâm vào người khác.

Hơn nữa bị đâm chính là Tiêu Mặc.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi." Nữ sinh liên tục cúi người nói xin lỗi, gương mặt áy náy.

Tiêu Mặc cũng không bị gì, y nhạt giọng nói: "Không sao."

Tần Hoan đi đến cạnh Tiêu Mặc, hỏi y, "Tay không sao chứ?" Nữ sinh vừa mới đâm phải tay trái của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc lắc lắc đầu, "Không sao hết."

Nữ sinh ngẩng đầu, thấy Tần Hoan quen với Tiêu Mặc, mặt trực tiếp đỏ tới cổ, cả người xấu hổ đến hận không thể chui vào lòng đất.

Cô lại lớn tiếng nói một câu "Thật xin lỗi", chạy thẳng đi mút chỉ.

Thoạt nhìn vô cùng ảo não.

Tiêu Mặc đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tần Hoan.

Chống lại tầm mắt, Tần Hoan theo bản năng nói: "Cô ấy mới tìm tớ xin số điện thoại, tớ không cho cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!