Chương 22: (Vô Đề)

Mặt trời chủ nhật ló dạng, thời tiết rất tốt.

Một giờ chiều, Tần Hoan đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Mặc, mười phút một tin, nhắc nhở y đừng quên tiệc sinh nhật hôm nay.

——(Đi chưa?)

——(Hai giờ chiều, đừng quên nha.)

——(Quán cà phê của mẹ tớ, cậu còn nhớ đường không? Có cần đi ra ngoài đón cậu không?)

Đến trạm xe gần đó, Tiêu Mặc mới rep 1 tin.

——(Nhớ, không cần.)

Tần Hoan rep lại rất nhanh.

——(Bây giờ tớ đang ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, cậu đang ở đâu? Tớ chờ cậu.)

Nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, hỏi ——(Là một nhà?)

Tần Hoan rep ngay ——(Cả nhà.)

Tiêu Mặc ngẩng đầu, thì thấy logo của cửa hàng tiện lợi kia, vừa hay chính là "Cả nhà FamilyMart."

Lúc này cửa tiện lợi bị đẩy từ bên trong, Tần Hoan xuất hiện ở cửa tiệm, hắn giơ tay phất tay với Tiêu Mặc, lại cười với Tiêu Mặc.

"Bạn cùng bàn."

Tiêu Mặc nhìn hắn một cái, đi tới chỗ hắn.

"Sinh nhật vui vẻ." Đứng ở trước mặt Tần Hoan, Tiêu Mặc mở miệng.

Tần Hoan mỉm cười, "Cảm ơn nhé."

Lúc hai người trở lại quán cà phê của mẹ Tần, tất cả bạn học tham gia tiệc sinh nhật đã đến đủ, gần như là ngồi đầy lầu một.

Mẹ Tần đóng cửa quán nửa ngày, để các bạn học dự tiệc.

Tiếng chuông gió ở cửa vừa vang lên, Diệp Hiểu Hiểu liền nhảy ra đầu tiên, bắn pháo màu về phía Tần Hoan, những người khác theo sát phía sau, Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh Tần Hoan, đương nhiên cũng bị liên lụy.

Chờ mọi người dừng lại, trên người hai người đều là ruy băng đủ mọi màu sắc, cực kỳ vui mừng.

"Surprised!" Diệp Hiểu Hiểu cười ha ha ha, "Anh Tần, sinh nhật vui vẻ! Ngạc nhiên chưa."

Tần Hoan túm Diệp Hiểu Hiểu lại, trét bọt trắng dinh dính trên người lên người cậu ta, "Ngạc nhiên chứ, ngạc nhiên vô cùng."

"Waaa!!"

Diệp Hiểu Hiểu liều mạng trốn, nhưng vẫn bị trét đầy mặt, Trương Tuân và Khương Hàng hỗ trợ ở một bên, lấy cái chai chưa phun hết phun cả lên người cậu ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán toàn là hoan thanh tiếu ngữ.

Náo nhiệt đến vô cùng.

Chơi đùa nửa ngày, mấy người mới dừng lại, kéo bè lũ đi vệ sinh, rửa sạch màu trên người.

Tần Hoan chủ động giúp Tiêu Mặc, "Bạn cùng bàn, cậu đừng động, tớ giúp cậu xử lí đằng sau."

Diệp Hiểu Hiểu đứng ở trước gương, đầu liều mạng quay ra sau dòm, tay cũng cố gắng với tới phủi bọt và tua rua màu sau lưng, tư thế vô cùng vặn vẹo, cậu ta thấy Tần Hoan đang giúp Tiêu Mặc, nhịn không được nói: "Anh Tần, cậu cũng giúp tớ chút đi chứ, quay như vầy cổ của tớ cũng sắp gãy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!