Chương 20: (Vô Đề)

Trần Dũng là thủ khoa của thành phố năm ngoái, trọn điểm hết tất cả môn, mấy trường trung học trọng điểm thành phố Y đều muốn nhận cậu ta vào học, cuối cùng Nhất Trung trợ học bổng toàn phần, thành công chiêu nhập cậu ta vào trường.

Tất nhiên, trường học cũng có yêu cầu —— thành tích của cậu ta phải bảo trì ở ba vị trí đầu bảng xếp hạng toàn trường.

Nếu rớt khỏi ba vị trí đầu, liền sẽ không còn học bổng toàn phần.

Trần Dũng cũng rất cố gắng, ngay từ đầu lớp 10, mỗi một cuộc thi, bất luận là thi học kỳ hay kiểm tra nhỏ nhoi, thành tích vẫn luôn là đầu bảng.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thụt lùi.

Cả thành tích ở lớp chỉ có thể xếp ở hạng bốn, chớ nói chi là cả trường.

Chủ nhiệm ban 1 lo cho cảm xúc của Trần Dũng, vì thế giữa trưa liền gọi Trần Dũng tới văn phòng, trấn an cậu ta cả buổi trưa, để cậu ta không phải để ý, phải giữ vững tâm tình bình tĩnh, thi tuần không sao…Cứ như thế, nói rất nhiều.

Nhưng mà cả người Trần Dũng đều hốt hoảng, không nghe lọt tai gì cả.

Khi Tần Hoan và Tiêu Mặc đi tới, Trần Dũng đang muốn quay về lớp, cậu ta cúi đầu mà đi, căn bản không nhìn người, trực tiếp đụng phải Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc đang nghe Tần Hoan nói chuyện, cũng không chú ý, vì thế bị đâm cho lui về phía sau vài bước, phần eo dùng sức đập vào góc bàn bàn làm việc.

Y khẽ nhíu mày một cái.

Rất đau.

Tần Hoan đỡ Tiêu Mặc, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Chờ cơn đau từ từ tan đi, Tiêu Mặc mới nhẹ giọng nói một câu, "Không sao cả."

Tuy rằng Trần Dũng đụng phải Tiêu Mặc, nhưng cậu ta cũng ngã lăn ra đất, đại khái là lắc lắc rồi thấy đau, cuối cùng cậu ta cũng hoàn hồn lại từ trạng thái hoảng hốt.

Từ dưới đất đứng lên, Trần Dũng giải thích, "Xin lỗi, ban nãy tôi không nhìn đường."

Tiêu Mặc lắc lắc đầu.

Lúc này, thầy Hồ đi tới, ông thấy đám Tần Hoan đứng ở cửa, liền hỏi một câu, "Các em đứng tụm ở đây làm gì thế?"

Ông còn nói:"Đúng rồi, Tiêu Mặc Tần Hoan các em tới đứng lúc lắm, thầy đang muốn tìm bọn em, theo thầy ra đây một chút."

Nghe thấy tên của Tiêu Mặc, đồng tử Trần Dũng co rụt lại.

Cậu ta quay phắt về phía Tiêu Mặc, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tiêu Mặc không nhìn Trần Dũng, y đã sắp theo kịp bước chân của thầy dạy lí, tới bàn làm việc của ông.

Nhưng Tần Hoan lại liếc nhìn về phía Trần Dũng.

Chú ý tới tầm mắt của Tần Hoan, Trần Dũng nâng kính mắt trên sống mũi, nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu bước nhanh ra văn phòng.

Thầy Hồ lại gọi Tần Hoan một tiếng, "Em mau lại đây."

Nghe vậy, Tần Hoan quay đầu lại, đi nhanh tới cạnh Tiêu Mặc.

Kéo hai cái ghế ra trước mặt, thầy Hồ chỉ vào nói: "Muốn nói tương đối nhiều, các em ngồi xuống nghe đi."

Tiêu Mặc và Tần Hoan nghe lời ngồi xuống.

Thầy Hồ nhìn hai đứa học trò mình đắc ý trước mặt, càng nhìn càng vừa lòng, ông sờ sờ quả đầu hơi trụi của ông, nhẹ nhàng nói: "Là như vầy, năm nay sắp ghi danh thi vật lí trung học cả nước, trường học của chúng ta tổng cộng chia làm sáu danh ngạch, lớp mười một người, lớp 11 ba,12 ba luôn, trong đây, thầy tranh thủ hai vị trí cho các em, muốn cho các em đi thi thử một lần.

Thi mà, làm hết sức là được, tham gia là chính, tất nhiên nếu đạt giải là tốt nhất, cuộc so tài cả nước, nếu đạt được giải nhất, có thể đi vào đội tập huấn quốc gia, liền có cơ hội có thể tuyển thẳng đại học, nếu tham gia thi vào đại học, cũng có thể cộng điểm, thế nào, các em có hứng thú không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!