Chương 100: (Vô Đề)

Vụ án của Lí Tư vẫn tiếp tục.

Sau khi Dư Phú Cường nói ra đột phá, ngay sau đó lời khai của bảo vệ và cô gái cũng chỉ vào Trần Phi.

Vết sẹo trên trán Trần Phi bị thương ở trường trung học, đêm đó, mặc dù hắn dùng khẩu trang che mặt, lại ẩn thân trong tối, nhưng cô gái lúc đó còn nhỏ, lại tò mà mà nhìn hắn.

Sau đó lúc đèn lóe lên thì cô thấy, khi ba Tần cho cô thấy ảnh của Trần Phi, cô liền nhận ra vết sẹo.

Mà đương thời người bảo bảo vệ phá hủy bản ghi giám sát, là Trần Phi.

Lời khai của hai nhân chứng đồng thời chỉ vào Trần Phi, Trần Phi lại không rõ nơi ở, giống như sợ tội bỏ trốn, trực tiếp được liệt kê là nghi phạm hàng đầu.

Dù dưới sự truy nã của cả nước, vẫn không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của Trần Phi, hắn ta giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không tìm ra dấu vết.

Chu Tranh, với tư cách là bạn trai của Lí Tư, cũng được triệu tập về để hỏi.

Chu Tranh ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, xuống máy bay còn chưa nghỉ ngơi đã chủ động đến đồn cảnh sát, thái độ vô cùng phối hợp.

Trong phòng thẩm vấn, Chu Tranh ngồi đó với vẻ mặt ung dung bình thản, ngoại trừ một chút mệt mỏi, thì không có chút lo lắng và nhút nhát gì, như thể ở nhà.

Hôm nay gã vẫn một thân đồ trắng như trước, bàn tay bao trong găng tay trắng.

Ba Tần và một nữ cảnh sát khác ngồi đối diện Chu Tranh.

Ba Tần lấy ảnh của Lí Tư, đặt trước mặt Chu Tranh, "Cô gái này, cậu có biết không? "

Chu Tranh liếc mắt nhìn, gật đầu, "Biết, chúng tôi đã từng hẹn hò. "

"Cậu có biết cô ấy bị giết vào tối ngày 9 tháng 3 năm 201x  không?"

"Biết." Chu Tranh nói, "Vụ giết người đó rất nổi tiếng, tin tức, internet ở khắp mọi nơi đều đưa tin, tôi chắc chắn là biết." "

Gã ta xoa xoa mi tâm, "Xin lỗi, có thể cho tôi rửa mặt không? Tôi vẫn chưa thích nghi vì lệch múi giờ, rất buồn ngủ. "

Ba Tần hỏi: "Cậu có muốn tôi cho cậu một tách cà phê không?"

Chu Tranh lắc đầu, "Không cần, tôi không tùy tiện uống ở bên ngoài."

Ba Tần nhớ tới tư liệu tra được – Chu Tranh có bệnh sạch sẽ, một hai năm này càng ngày càng nghiêm trọng, quần áo chỉ mặc màu trắng, không thích người ta tới gần.

"Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi." "

Chu Tranh đứng trước bồn rửa tay rửa mặt, dùng khăn tay lau sạch tay, rồi lại đeo găng tay lại.

Ba Tần chú ý thấy lớp da tay của Chu Tranh bong ra, màu đỏ ửng, trông rất đáng sợ.

Ông dường như vô tình hỏi: "Bệnh sạch sẽ của cậu rất nghiêm trọng à?"

Thái độ của Chu Tranh rất tự nhiên, "Không tính là rất nghiêm trọng. "

Trở lại phòng thẩm vấn, ba Tần lại hỏi: "Cậu và Lí Tư bắt đầu hẹn hò từ lúc nào?"

Chu Tranh nói: "Đầu âm lịch."

Nữ cảnh sát bên cạnh nói: "Anh nhớ rất rõ."

"Đầu âm lịch, cũng là năm mới, khiến con người ta khắc sâu ấn tượng."

Chu Tranh chồng hai tay lên nhau, vô cùng khó hiểu nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, vụ án Lí Tư bị giết đã kết thúc, hung thủ là do các người tự bắt, chính là một phó giáo sư trong trường bọn tôi –tên là Tiêu Cần nhỉ. Tại sao bây giờ các người lại hỏi tôi về vụ án cũ đã kết thúc? Hơn nữa vụ án có liên quan gì đến tôi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!