Chương 84: Sinh nhật của ai

Edit

- beta: Axianbuxian12

Lộ Nhậm đuổi theo không chút do dự. Nhưng Tiểu Cửu sống sờ sờ, lại như biến mất trong hư không vậy, hoàn toàn không tìm thấy tung tích.

Lộ Nhậm bất đắc dĩ, ngừng lại, nhắm mắt lại, cảm nhận. Tuy Tiểu Quân không ở đây, nhưng ngũ cảm rõ ràng Plus thì cậu vẫn có thể sử dụng.

Mọi thứ quanh mình biến mất, chỉ có mọi thanh âm trở nên rõ ràng.

Tiếng nước róc rách nơi xa, còn có một tiếng hít thở như có như không.

Lộ Nhậm thả nhẹ bước chân, đi theo tiếng hít thở tới nơi nó phát ra.

Tiếng hít thở đã rất gần, Lộ Nhậm mở mắt, nhìn thấy một cái khe cực nhỏ ẩn dưới một vách đá cao nửa người.

Cậu thở dài, ngồi xổm xuống.

Quả nhiên, Tiểu Cửu rúc ở bên trong, ôm đầu gối, mặt giấu trong đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Cảm xúc chứa trong đôi mắt, so với với lúc nãy khác một trời một vực. Khi đè trên người con dị thú kia, trong ánh mắt Tiểu Cửu chỉ có sát ý.

Lúc này, lại là tràn đầy sợ hãi và lo sợ bất an.

Lộ Nhậm bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp được Tiểu Cửu, tiếng gầm gừ tràn ngập uy hi*p kia, có lẽ đây mới là Tiểu Cửu thật sự.

Cậu cũng không ngại, nếu muốn đi được xa hơn trên con đường cổ võ, luôn phải có chút dã tính.

"Tiểu Cửu, thật ta khi ta săn giết dị thú, cũng từng trải qua như vậy.

"Tiểu Cửu không mở miệng. Lộ Nhậm tiếp tục nói:"Khi đứng giữa sống chết, ngoài giết chết kẻ địch ra, không thể nghĩ được nhiều chuyện khác. Đây rất là bình thường, nhóc không cần cảm thấy có chuyện gì."

"Thật vậy sao?

"Tiểu Cửu cuối cùng là mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn. Lộ Nhậm chưa bao giờ là người có kiên nhẫn, cho dù đối với trẻ con sẽ có nhiều kiên nhẫn hơn, lúc này cũng đã hao hết. Cậu cười cười, lộ ra một hàm răng đều đặn, trong nụ cười tràn đầy uy hi*p."Nhóc ra đây đi, sợ cái gì, ta còn có thể ăn nhóc chắc?" Lộ Nhậm trừng nó một cái, "Con dị thú to như vậy nhóc cũng có thể đánh chết, còn sợ ta à?"

"Nếu không ra thì ta sẽ phá chỗ ẩn thân này của nhóc, có tin hay không, tự mình chọn đi, là bị ta lôi ra hay là tự mình ngoan ngoãn ra."

Tiểu Cửu bị Lộ Nhậm nạt, ngược lại thả lỏng không ít. Nó thành thành thật thật gật đầu, nói: "Anh đừng tức giận, em lập tức ra ngay.

"Lộ Nhậm lui về phía sau một bước, nhìn Tiểu Cửu bò ra. Cậu tiến lên một bước, xách cổ Tiểu Cửu kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, phát hiện không có vết thương trí mạng mới yên tâm. Đôi mắt Tiểu Cửu sáng lấp lánh, đang muốn nói cái gì đó, thì thấy Lộ Nhậm buông nó ra, che lại cái mũi lui về phía sau một bước."Bẩn muốn chết, qua bên kia tắm đi.

"Tiểu Cửu tủi thân, nhưng chỉ có thể cúi đầu xuống thành thành thật thật đi tắm sạch sẽ. Lộ Nhậm đứng ở trên bờ, ôm tay giám sát, không chút mềm lòng. Chờ Tiểu Cửu cởi áo ra nhảy xuống, cậu mới phát hiện, Tiểu Cửu, hình như cao lên rất nhiều? Lộ Nhậm hỏi:"Bây giờ nhóc mấy tuổi rồi?"

Tiểu Cửu: "Mười tuổi."

Lộ Nhậm hơi sửng sốt: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhóc mấy tuổi?"

"Tám tuổi." Tiểu Cửu lại bổ sung một câu, "Lần trước ở khu thực tiễn, em chín tuổi.

"Từ quy luật xem này, Lộ Nhậm mỗi một lần tới, hình như đều qua một năm. Lộ Nhậm hỏi:"Nhóc không tò mò, sao ta luôn đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên rời đi sao?"

Tiểu Cửu trả lời rất nghiêm tức: "Anh là thần tiên ca ca mà, không phải có câu nói là trên trời một ngày, dưới đất một năm sao?

"Nó leo từ dưới sông lên, tùy ý hất hất tóc, như là chó con vậy. Lộ Nhậm nhìn Tiểu Cửu cầm lấy quần áo dưới đất muốn mặc vào người, nhịn rồi nhịn nhưng vẫn cởi áo khoác của mình ra rồi ném qua. Mắt Tiểu Cửu sáng lên, đằng sau như hiện ra đuôi đang vẫy vẫy, nó hỏi liên tiếp:"Em thật sự có thể mặc sao, thật sự có thể sao?

"Lộ Nhậm gật đầu, Tiểu Cửu rất vui vẻ mặc áo vào Lộ Nhậm lại nhìn ra không thích hợp, áo khoác của cậu mặc trên người Tiểu Cửu, hình như cũng không lớn lắm. Ngay lúc này, Tiểu Cửu cũng hỏi ra:"Thần tiên ca ca, sao em cảm thấy anh cũng trưởng thành?"

Lộ Nhậm: "Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!