Edit
- beta: Axianbuxian12
"Ở đằng kia!
"Mấy thanh niên chạy từ con ngõ nhỏ ra, vừa nhìn đã thấy không phải người gì đứng đắn. Thiếu nữ vừa thấy những người này thì vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn cầu cứu:"Bọn họ, bọn họ cứ luôn đuổi theo tôi!
"Lộ Nhậm thở dài một hơi, tuy biết Mục Thanh Đồng xuất hiện là do cốt truyện sắp xếp, những cũng không thể mặc kệ người ta. Cậu xoay người, chặn những tên côn đồ đó lại."Thằng nhãi từ đâu ra, đừng có chặn đường.
"Vẻ ngoài Lộ Nhậm thực sự không có tính uy hi*p gì cả, đám côn đồ lăn lộn thời gian dài trên hắc phố, trên người cũng có chút ít bản lĩnh, tất nhiên rất kiêu ngạo. Không cần phải nói nhiều với loại người này, thân hình Lộ Nhậm nhoáng một cái, đánh lên. Thịnh Cảnh thấy thế, muốn lên hỗ trợ, lại bị thiếu nữ hoảng sợ ôm eo giữ lại:"Cứu với, tôi sợ lắm."
Cứ thế kéo dài một hồi, Lộ Nhậm đã dứt khoát đánh ngất mấy tên côn đồ kia, xoay người đi tới đây.
Cậu vừa đi qua thì nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu của Thịnh Cảnh, trên mặt hệt như viết mấy cái chữ to: Cứu với, làm sao giờ?
Lộ Nhậm nhìn thiếu nữ ôm Thịnh Cảnh chặt cứng, mặt Thịnh Cảnh méo mó nhìn qua rất là nhẫn nhịn.
Đây cũng không phải là đang nghĩ bậy gì, mà là đang áp chế bản năng của võ giả.
Võ giả sẽ không để người lạ tới gần người mình, vẻ mặt nhẫn nhịn của Thịnh Cảnh, là sợ mình sẽ ném thiếu nữ này ra. Chỉ là hắn đã không cẩn thận đụng phải người ta rồi, thật sự ngại khiến người ta đã bị thương rồi lại nặng thêm.
Lộ Nhậm đi qua, ngồi xổm xuống, nói thẳng: "Tôi khuyên cô nên nhanh chóng buông tay ra."
"Tại.. tại sao?"
Lộ Nhậm cười mỉm, cũng không tức giận: "Đừng ôm chặt như vậy, đừng thách thức bản năng......"
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, thấy cổ Thịnh Cảnh đã đỏ ửng một mảnh, cuống quýt buông tay ra.
"Xin lỗi... xin lỗi, do tôi sợ quá."
Tay Thịnh Cảnh siết chặt lúc này mới từ từ buông lỏng lại, vừa rồi hỏa hành chân khí của đã không thể chịu khống vận chuyển bên trong kinh mạch rồi, chỉ cần chậm thêm một phút nữa thì...
Có thể hắn sẽ không khống chế được dùng nội lực ném bay người ra, với cái vóc dáng của thiếu nữ này, sợ là có thể bay ngược ra 10 mét không chừng.
Thịnh Cảnh thở phào một hơi, vừa rồi hắn vì áp chế chân khí bắt đầu vận chuyển theo bản năng, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Cảm giác chân khí xông lên đầu thật là đáng sợ.
Nhưng, Thịnh Cảnh lại cảm thấy có chút nghi hoặc, cảm giác chân khí xông lên đầu lúc này hình như không giống khi hắn tiếp xúc thân mật Lộ Nhậm lắm.
Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh như là đi vào cõi thần tiên, chỉ cho rằng đối phương đang bình ổn chân khí, nên đi hỏi thiếu nữ theo trình tự một chút.
"Cô tên là gì?
"Mục, Mục Thanh Đồng."
"Nhà cô ở đâu?"
"Tôi...... Tôi không nhớ......
"Mục Thanh Đồng xoa trán, sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ mặt đau đớn. Đây chính là chỗ máu chó của cốt truyện trò chơi, Mục Thanh Đồng đột nhiên chạy ra đường cái, sau khi bị xe đâm thì không có vết thương bên ngoài, chỉ mất mỗi trí nhớ. Ô kê, đây là vì trói chặt hai vai chính mà không từ thủ đoạn. Thịnh Cảnh nhíu mày, mở miệng nói:"Nếu không thì đưa tới Cục Cảnh sát?"
Mục Thanh Đồng sửng sốt, liên tục lắc đầu: "Không, không được, tôi không có thân phận......
"Lộ Nhậm thấy hình như chỉ số thông minh của Thịnh Cảnh lúc này còn đang online, đang chuẩn bị thuận theo nói đưa người tới Cục Cảnh sát, cho dù cốt truyện cuối cùng vẫn quay về quỹ đạo thì có thể tiêu hao chút năng lượng của cơ chế tu sửa cốt truyện cũng rất tốt. Cậu còn chưa mở miệng, thì nghe thấy Tiểu Quân đột nhiên lên tiếng. [ Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất"Lần đầu gặp mặt Thịnh Cảnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!