Edit
- beta: Axianbuxian12
Lộ Nhậm hơi rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nâng tay phải lên ngoắc ngoắc, nhìn qua khinh miệt lại cao ngạo.
Trương Hạo bị khinh bỉ liên tiếp, lập tức không rảnh lo nghĩ nhiều, giơ nắm đấm lên tấn công.
Hắn ta quyết phải để tiểu thiếu gia cao ngạo này biết, ở đại học cổ võ nói chuyện bằng thực lực, thế lực gia tộc gì đó đều không thể xen tới nơi này.
Một quyền đánh ra, tại chỗ chỉ còn lại tàn ảnh.
Trương Hạo giật mình, theo bản năng tìm Lộ Nhậm, chỉ thấy sau tai truyền đến giọng Lộ Nhậm: "Tao đã nói rồi, cùng nhau lên đi, đánh nhanh thắng nhanh.
"Sau đó, Trương Hạo chỉ thấy một chưởng với chân khí cuồn cuộn đánh mạnh vào lưng hắn ta, cả người bay ra mấy mét, đập mạnh vào thân cây. Thân cây to hai người mới ôm hết dưới lực va đập mạnh, bị lay động khiến lá cây rào rào rơi xuống như mưa. Trong mảnh lá cây nhảy múa Lộ Nhậm xoay người lại, lộ ra một nụ cười tươi rói với mấy người còn lại."Cùng lên đi.
"Trong mười phút, Lộ Nhậm đã giải quyết xong tất cả, trong lúc đó Trương Hạo từng tỉnh lại, còn không biết chết sống mà muốn đánh lén. Lộ Nhậm rất phiền, nắm đấm đánh về phía Trương Hạo tăng thêm vài phần lực. Lúc này, cậu đang đạp lên lưng Trương Hạo lạnh giọng nói:"Về sau đừng tới làm phiền tao......"
Chưa nói xong một câu, Lộ Nhậm chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu. Người cậu nhoáng một cái, mặt trắng bệch như tờ giấy, may mà ý thức còn rõ ràng, chưa ngất xỉu.
"Lộ Nhậm!
"Lộ Nhậm quay đầu nhìn lại, thấy Thịnh Cảnh từ xa vội vàng chạy tới. Cậu còn chưa kịp thu lại cái chân đang đạp trên lưng Trương Hạo, đã bị Thịnh Cảnh bế lên."Cậu vẫn ổn chứ! Cậu không bị thương chứ, tôi đưa cậu tới phòng y tế."
"Mấy người chúng mày, dám bắt nạt Lộ Nhậm, cứ chờ tao khiêu chiến đi.
"Vứt xuống một câu như vậy, Thịnh Cảnh xoay người rời đi. Thịnh Cảnh lòng nóng như lửa đốt, ôm Lộ Nhậm nhanh chóng biến mất. Trương Hạo che xương sườn bị gãy lại, khó khăn lật người, cạn lời hỏi một câu:"Cảm giác tồn tại của tao, thật sự nhỏ bé như vậy sao?"
Một đám người bệnh đồng bệnh tương liên im lặng hồi lâu, nghĩ thế nào cũng không rõ, rõ ràng người bị đánh chính là bọn họ mà?
Sao Lộ Nhậm lại đột nhiên hộc máu?
Sao Thịnh Cảnh lại đột nhiên xuất hiện? Tất cả chuyện này xảy ra như thế nào vậy?
**
Sau khi Lộ Nhậm hộc máu, cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tiểu Quân quả nhiên không gạt người, cậu có thể đánh nhau, chỉ là sau khi đánh xong sẽ hộc máu. Hộc máu cũng không tính là chuyện gì, hộc nhiều thành quen rồi.
Nhưng Thịnh Cảnh này chính là đồ đầu gỗ, mặc kệ Lộ Nhậm ngăn cản thế nào, hắn kiểu gì cũng phải đưa người đến phòng y tế khám thử.
Lộ Nhậm muốn ra tay đánh người, nhưng nhớ lại vừa hộc máu xong, đánh tiếp không chừng lại ngất luôn.
Hết cách, chỉ có thể bị cưỡng ép đưa đến phòng y tế.
Thực lực hệ Y đạo của đại học Tất Phương rất tốt, dù không bằng đại học Bạch Trạch ở Bắc Châu, nhưng cũng là số một số hai ở Nam Châu, năng lực chữa trị ở phòng y tế đương nhiên cũng không kém.
Lúc trước Lộ gia lựa chọn đưa Lộ Nhậm đến đại học Tất Phương, cũng là suy xét đến mặt này.
Lộ Nhậm là khách quen của phòng y tế. Sau khi Thịnh Cảnh đưa người tới, không cần nói thêm cái gì, bác sĩ đã thuần thục cho Lộ Nhậm làm một loạt kiểm tra.
Sau khi lăn lộn xong cũng đã là gần tối rồi.
Lộ Nhậm nằm ở phòng nghỉ, sống không còn gì luyến tiếc, không muốn nói chuyện.
Sau khi Thịnh Cảnh ở ngoài xác nhận thân thể Lộ Nhậm không còn vấn đề, lại nhờ người đi nhà ăn làm một phần ăn dinh dưỡng, lúc này mới đi vào phòng bệnh.
Lộ Nhậm nằm trên giường, đã ngủ say rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!