Edit
- beta: Axianbuxian12
Khi Lộ Nhậm tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Bệnh viện này sắp xếp rất đơn giản và ấm áp, sô pha cạnh cửa sổ, chăn gối trên giường, cái cốc trên tủ đầu giường, vô số thứ đều đồ là Lộ Nhậm quen dùng.
Cái phòng bệnh này, có thể nói là nơi mà từ khi Lộ Nhậm sinh ra tới nay ở nhiều nhất trừ căn phòng của bản thân mình.
Mấy tuyến cốt truyện, thể chất của Lộ Nhậm ở tuyến Thịnh Cảnh là là kém nhất.
Ở tuyến Kỷ Kiêu, tuy kinh mạch Lộ Nhậm bị tắc nghẽn không thể tập võ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thân thể khỏe mạnh. Mà thân thể Lộ Nhậm ở tuyến Thịnh Cảnh này nói một câu te tua tàn tạ cũng không quá.
Từ nhỏ cậu uống thuốc như ăn cơm, chịu kích thích cái là nằm viện cũng là chuyện thường ngày.
Người trong nhà đều coi cậu như búp bê thuỷ tinh mà chăm sóc, Thịnh Cảnh cùng nhau lớn lên với cậu, cũng bị ép trở thành bà cô bảo mẫu.
Lộ Nhậm nằm ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu ổn định lại tâm trạng một chút, độ chênh lệch này thực sự quá lớn. Một ngày trước còn là cổ võ giả ở tuyến Kỷ Kiêu vượt nóc băng tường, đột nhiên liền biến thành mỹ nhân một bước lung lay ba lần, động cái là hộc máu như chơi.
Vậy thì ai chịu nổi.
Lộ Nhậm càng nghĩ càng tức, cầm điện thoại lên bắt đầu chất vấn: "Tiểu Quân! Mi ra đây cho ta!
"Giọng Tiểu Quân yếu ớt, rất là chột dạ: [ Sao.. sao vậy? ] Lộ Nhậm đau lòng nhức óc:"Đã nói là phục chế thực lực cơ mà? Đây là chuyện gì?
"Tiểu Quân: [ Thì đó, thực lực vẫn còn mà, không tin cậu cảm nhận thử xem? ] Lộ Nhậm nhắm mắt, quả nhiên cảm nhận được ngũ hành chi khí từ đan điền."Vậy sao ta lại ngất?
"[Thì... thân thể này quá yếu ớt, không thừa nhận nổi chân khí quá mạnh mẽ, cần chút thời gian, có lẽ chờ ngũ hành chi khí từ từ cải tạo là được. ] Lộ Nhậm cảm thấy mệt tâm, hỏi:"Ta có thể đánh nhau không? Đánh nhau xong có ngỏm luôn không?
"Tiểu Quân: [ Đánh thì được, nhưng có thể sẽ ngất hoặc hộc máu, nhưng cậu yên tâm, không có di chứng. ] Lộ Nhậm:"Cảm ơn ngài ạ!
"Khi Lộ Nhậm đang thất vọng não nề cố gắng chấp thiết lập búp bê thuỷ tinh thì có tiếng mở cửa. Cậu mở mắt nhìn qua, đi vào chính là một cặp vợ chồng trung niên. Hai người chính là bố mẹ của Lộ Nhậm trong tuyến này. Mẹ Lộ vừa thấy Lộ Nhậm ngồi dậy, vội vàng đi tới nói:"Ôi, sao con lại ngồi dậy, mau nằm xuống. Bên trường học mẹ đã xin nghỉ cho con rồi, cố gắng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày lại nói tiếp."
Lộ Nhậm bất đắc dĩ, nói: "Mẹ, không nghiêm trọng như vậy đâu ạ, chỉ là ngất một chút mà thôi.
"Cậu nhìn về phía bố, lộ ra vẻ mặt cầu cứu. Nếu không ai ngăn lại, tiếp theo cậu sẽ phải đối mặt với sinh hoạt khủng bố một ngày ăn tám bữa. Bố Lộ bất đắc dĩ, nói:"Được rồi, như vậy không tốt lắm đâu, việc học quan trọng, ban nãy bác sĩ cũng đã nói không có vấn đề gì lớn."
Mẹ Lộ trừng bố Lộ: "Ông thì biết cái gì?"
Nói xong, bà lại quay sang Lộ Nhậm: "Thằng bé Thịnh Cảnh này sao vậy, để nó chăm sóc con mà chăm như vậy đấy."
Lộ Nhậm: "Chuyện này không liên quan đến Thịnh Cảnh, tại con cùi bắp quá thôi."
Mẹ Lộ cười cậu: "Bảo vệ như vậy à, chuyện lần trước con nói với mẹ thích Thịnh Cảnh là sự thật?"
Vừa nghe những lời này, chuông cảnh báo trong lòng Lộ Nhậm vang lên, tuyến cốt truyện này xảy ra vấn đề chính là vì chuyện này!
***
Thịnh Cảnh đang đợi thang máy, hôm qua sau khi đưa Lộ Nhậm đến bệnh viện thì hắn liền đi về.
Kết quả kiểm tra rất bình thường, thân thể Lộ Nhậm không có gì đáng ngại, bố Lộ mẹ Lộ cũng đã tới đây, thế là hắn đi về.
Sau khi về nhà, Thịnh Cảnh bị dí đầu mắng cho một trận, hỏi hắn tại sao không trông ở bệnh viện.
Hắn cảm thấy rất phiền, sau khi cãi nhau với bố một trận đi ra bên ngoài ở. Sáng sớm mẹ hắn tới tìm, yêu cầu hắn cùng đi thăm Lộ Nhậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!