Edit
- beta: Axianbuxian12
Kỷ Kiêu không có bất cứ ý kiến gì, nói cho cùng, chú Phó cũng coi như là cậu[1] của Lộ Nhậm.
Hắn tới khu điều dưỡng một chuyến, sau khi trở về nói đã báo trước cho chú Phó, chỉ là Cố y sư đề nghị Lộ Nhậm nên cải trang một chút.
Ít nhất nhìn qua đừng giống mẹ cậu như vậy, thế sẽ bớt kích thích chú Phó.
Qua hai ngày, bên Cố y sư tỏ vẻ tình trạng chú Phó rất ổn định, Lộ Nhậm liền đeo một cái kính đen lớn đi tới khu điều dưỡng với Kỷ Kiêu.
Sau khi tới cửa, Lộ Nhậm phát hiện tình huống của chú Phó nhìn qua khá hơn nhiều so với lần trước.
Ông đứng dậy pha trà cho Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu, sau khi nói vài câu việc nhà với Kỷ Kiêu lại nói: "Ta muốn một mình tâm sự với bạn con.
"Kỷ Kiêu gật đầu, khép cửa đi ra ngoài. Chú Phó nhìn về phía Lộ Nhậm, im lặng một lát, nói:"Có thể tháo mắt kính xuống không?"
Lộ Nhậm có hơi chần chờ: "Cháu lo lắng ngài......"
Chú Phó cười cười, nói: "Không sao đâu, lần trước là ta không có chuẩn bị tâm lý mới như vậy, dọa cháu rồi phải không.
"Lộ Nhậm có thể cảm giác được, cái loại hơi thở rộng lớn như biển của chú Phó này, chính là một cao thủ võ đạo danh xứng với thực. Cho dù là thực lực vẫn là tâm cảnh, đều là như thế. Nhân vật như vậy, sao lại vì vết thương cũ mà rơi đến nông nỗi thỉnh thoảng thần chí không rõ chứ."Cháu gọi ta một tiếng 'cậu' chứ."
"Cậu.
"Lộ Nhậm không hề có gánh nặng tâm lý, mở miệng liền gọi. Chú Phó ngược lại hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười:"Ta còn tưởng rằng cháu sẽ có chút mâu thuẫn trong lòng."
Lộ Nhậm nói: "Nói thật thì cháu chưa từng gặp thân thích bên mẹ, cậu là người đầu tiên."
Chú Phó nhìn chén trà trong tay, lộ ra biểu tình hoài niệm: "Cháu chưa gặp qua cũng không lạ, nhà chúng ta không có những người khác."
Lộ Nhậm có chút kỳ lạ, hỏi: "Cậu không hỏi cháu về tin tức của bà ấy sao?"
Vẻ mặt chú Phó có hơi phức tạp, như là bi thương lại như là giải thoát: "Ta biết bà ấy đã qua đời.
"Lộ Nhậm nheo mắt, nhận ra chút không đúng. Cậu hỏi:"Cậu, cậu và mẹ cháu sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ đến lớn ạ?
"Chú Phó vốn chính là người trọng tình, nhìn thấy Lộ Nhậm có diện mạo tương tự chín phần với em gái, tự nhiên là gợi lên không ít chuyện cũ. Lộ Nhậm đến là có mục đích, cũng nhẫn nại hàn huyên với chú Phó rất lâu. Tận đến khi mặt trời ngả về tây, Cố y sư ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở, chú Phó mới lưu luyến thả người đi. Lộ Nhậm lễ phép tạm biệt, khi xoay người chuẩn bị rời đi lại bị gọi lại. Chú Phó chần chờ hỏi một câu:"Cháu và Kỷ Kiêu gặp khó khăn gì phải không?"
Lộ Nhậm: "Làm sao ngài nhìn ra ạ."
Chú Phó nói: "Đứa nhỏ Kỷ Kiêu này ta nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối, hôm nay tâm trạng nó không tốt lắm, có liên quan đến bệnh của ta chứ gì."
Lộ Nhậm cười mỉm vỗ vỗ vai chí Phó, nói: "Cậu à, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện khác cứ giao cho chúng cháu, cổ võ giả nên trưởng thành trong sự tôi luyện.
"Lúc ra cửa, Lộ Nhậm phát hiện trong sân không có người. Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, lại nhìn thấy tin nhắn wechat của Kỷ Kiêu gửi tới."Tôi có chút việc đi trước, cậu ra sau thì trực tiếp về nhà."
***
Một tiếng trước.
Kỷ Kiêu ở bên ngoài chờ Lộ Nhậm nói chuyện, đột nhiên nhận được một tin nhắn, đến từ số lạ.
Nội dung tin nhắn lại tự báo thân phận: [ Tôi là Lộ Vinh, chúng ta nói chuyện đi. ]
Kỷ Kiêu vốn không muốn để ý, ngay sau đó có một tin nhắn gửi tới.
Tin nhắn lần này là một tấm ảnh, chụp một phần dược liệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!