Chương 26: Sau khi say rượu

Edit

- beta: Axianbuxian12

Mục Thanh Đồng nhìn bóng dáng bọn họ, nhận ra chút không đúng.

Kỷ Kiêu rõ ràng là người có bệnh sạch sẽ nhẹ, cho dù dưới tình huống nguy hiểm như ban nãy, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hắn và y chẳng qua là kéo tay.

Hắn lại trực tiếp cõng Lộ Nhậm say rượu lên, không chút chần chừ mà rời đi.

Y nghĩ nghĩ, chạy tới nói với chú Tiền: "Phiền chú đi theo xem Lộ Nhậm ở chỗ nào, cháu có hơi lo lắng."

Mấy tiếng sau, Mục Thanh Đồng trở lại Lộ gia, gõ cửa phòng Lộ Vinh.

"Anh, em có chuyện muốn nói với anh.

"Lộ Vinh nghiêng người, để y đi vào. Trước khi cửa đóng lại, một câu nói truyền ra."Hôm nay em gặp Lộ Nhậm......

"*** Bên này Kỷ Kiêu cõng Lộ Nhậm cũng không được yên, hắn phải để ý khống chế dỗ dành con ma men, thế cho nên hoàn toàn không phát hiện cái đuôi theo phía sau. Vì tránh cho trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chọn dùng khinh công đi trên mái nhà. Mắt thấy sắp tới nhà, người ở trên lưng lại bắt đầu không an phận. Kỷ Kiêu bất đắc dĩ, thay đổi tư thế, bế Lộ Nhậm lên. Lộ Nhậm cảm thấy mình xóc nảy, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy sao ở trước mắt. Cậu thấy mình đang bay, Lộ Nhậm hưng phấn, duỗi tay ra bắt."Ngôi sao bay qua kìa!

"Kỷ Kiêu vốn đang vùi đầu đi, người trên lưng lại đột nhiên không an phận, bất ngờ không kịp phòng bị, hắn suýt chút nữa thì ngã xuống dưới. Lộ Nhậm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền nhìn thấy một người có hơi quen mắt."Ai?"

Kỷ Kiêu sợ con ma men lại gây chuyện, cúi đầu trấn an: "Là tôi, Kỷ Kiêu."

Lộ Nhậm nhìn gương mặt đẹp thanh lãnh như nguyệt, khí chất lỗi lạc kia, chọn đấm một cái tới.

"Cái đồ đểu Kỷ Kiêu, tôi thích cậu......" Lộ Nhậm nói còn chưa xong, liền ngừng lại.

"......

"Tim Kỷ Kiêu đột nhiên đập nhanh một cái, suýt chút nữa trượt chân ngã xuống. Hắn miễn cưỡng ổn định lại, liền nghe Lộ Nhậm lại mở miệng, nói nốt lời chưa nói xong."Là không thể nào! Tôi là bị ép buộc!

"Kỷ Kiêu dừng lại, không nhịn được hỏi:"Tại sao?"

Lộ Nhậm lúc này rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy: "Thích cậu liền chết không có chỗ chôn, tôi lại không ngốc."

Kỷ Kiêu không hiểu, truy hỏi: "Tại sao lại nói vậy?

"Chỉ là cho dù hắn hỏi như thế nào, Lộ Nhậm đều chỉ nhắm mắt, ngủ ngon lành ở trong lòng hắn, không mở miệng nữa. Trăm ngàn cay đắng mới về đến nhà, thử thách tiếp theo còn lớn hơn nữa. Kỷ Kiêu gần 18 tuổi đã gặp phải thử thách lớn nhất trong cuộc đời. Hắn đứng ở trong phòng tắm, vô cùng sầu não. Đối tượng làm hắn dầu não, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ là nhìn qua thôi. Kỷ Kiêu hỏi:"Cậu tỉnh rồi, có thể tự mình tắm không?"

Lộ Nhậm cười: "Được."

Kỷ Kiêu xoay người ra ngoài, năm phút sau, vẫn không có nghe thấy bên trong có tiếng động. Hắn hết cách đành đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lộ Nhậm vẫn yên tĩnh ngồi ngây người trên ghế.

"Không thì không tắm, trực tiếp đi ngủ?"

Kỷ Kiêu hỏi.

"Phải tắm, bẩn."

Với vấn đề này con ma men rất kiên trì.

Kỷ Kiêu suy nghĩ cẩn thận một chút, nhớ tới ban nãy đánh nhau ở hắc phố, cảm thấy mình cũng không thể chấp nhận con ma men bẩn này lên trên giường ngủ.

Hắn thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo cho con ma men này.

Vết thương trên lưng đã khép lại, vốn chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa với thể chất cổ võ giả, chân khí vận chuyển bên trong kinh mạch, sẽ tăng tốc độ khép lại miệng vết thương.

Mấy tiếng trước vết thương nhìn qua còn vô cùng đáng sợ, lúc này chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!