Edit
- beta: Axianbuxian12
Chuyện đã xong xuôi, Lộ Nhậm khí định thần nhàn[1] đi dọc theo hướng mạch nước ngầm ra ngoài, đi theo dòng nước luôn có thể tìm được lối ra, chính là khoảng cách còn rất dài.
Tiểu Quân bị một loạt hành động vừa rồi của Lộ Nhậm làm kinh ngạc trợn mắt há mồm, bây giờ mới lấy lại tinh thần sau cơn chấn động.
Lộ Nhậm có vài phần nhàn hạ thoải mái, lấy điện thoại ra chiếu sáng, thuận tiện nói chuyện phiếm.
"Làm gì mà bộ dáng hoảng loạn thế?"
Tiểu Quân ủy khuất: [ Vừa nãy cậu xuống tay tàn nhẫn thế, sẽ không đánh Kỷ Kiêu thành có vấn đề đấy chứ? ]
Lộ Nhậm cười một tiếng: "Sao ta cảm thấy mi đặc biệt quan tâm Kỷ Kiêu nhỉ?"
Tiểu Quân sửng sốt vài giây mới đáp lời: [ Đó chính là khí vận chi tử, xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến tuyến cốt truyện. ]
Vẻ mặt Lộ Nhậm không đổi, trong lòng lặng lẽ thêm cho Tiểu Quân cái chú thích phía sau "Đặc biệt quan tâm Kỷ Kiêu". Phía trước có mấy cái chú thích, lần lượt là: Không phải Thiên Đạo, mục đích không rõ, đơn thuần dễ lừa, không có nhiều tác dụng không thể dựa vào.
Lộ Nhậm cũng không thèm để ý nó nói có phải thật hay không, thấy Tiểu Quân lại muốn mở ra hình thức điên cuồng chấn động, vẫn giải thích để ngăn miệng nó lại.
"Mi có biết cái gọi là hiệu ứng cá nheo không?"
[ Không biết. ]
"Ta cũng biết mi không biết, người bán cá để giảm bớt tỉ lệ cá chết, sẽ thả cá nheo vào trong bể cùng, khiến cho cá phải bơi nhiều tránh cho thiếu oxy."
[? ]
Tiểu Quân nghe không hiểu, cũng không biết có liên quan gì với Kỷ Kiêu.
"Ta đưa chân khí vào eo Kỷ Kiêu, vừa có thể kích hoạt chân khí trong kinh mạch hắn, kết hợp với máu của Băng Hỏa Vinh Nguyên đánh vào cỗ hỏa hành chi khí trong đan điền, như vậy hiệu quả càng tốt."
Tiểu Quân nghe xong sửng sốt sửng sốt, cảm khái nói: [ Ta còn tưởng rằng cậu làm việc tùy tâm sở dục, không nghĩ tới lại nhìn xa trông rộng như vậy. ]
Lộ Nhậm được nó khen đến vui vẻ, cũng không so đo Tiểu Quân phiền phức. Còn cái gì mà hiệu ứng cá nheo, đương nhiên là lừa Tiểu Quân rồi, lúc cậu xuống tay cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cậu lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, Kỷ Kiêu là khí vận chi tử, cốt truyện sẽ không để hắn bị một cái pháo hôi làm chết. Lời này đương nhiên không thể để Tiểu Quân biết, nếu đối phương nổi giận lấy lại ngũ cảm rõ ràng plus thì mệt.
Tiểu Quân hồn nhiên ngây thơ, sau khi cảm khái xong lại nghi hoặc: [ Bây giờ cậu đi làm gì? Cứ vứt Kỷ Kiêu ở kia à? ]
"Ta đi ra ngoài chứng thực một chuyện."
Một tiếng sau, Lộ Nhậm cuối cùng cũng nhìn thấy thế giới bên ngoài, lúc này đã gần 5 giờ sáng, chân trời nổi lên ánh sáng nhàn nhạt.
Thời gian nguy hiểm nhất đã qua đi.
Sau khi Lộ Nhậm ra ngoài, nhìn nhìn xung quanh, sau đó tìm một cái cây lớn nhảy lên.
[ Cậu làm gì vậy? ]
"Đợi người, nếu cốt truyện Kỷ Kiêu gặp phải Băng Hỏa Vinh Nguyên đã xảy ra, cơ chế tu sửa cốt truyện chắc chắn sẽ khiến người nên tới lên sân khấu," Lộ Nhậm dựa vào thân cây, "Ta chính là khá tò mò, người năm đó cứu Kỷ Kiêu rốt cuộc là ai,"
Tiểu Quân: [ Mục Thanh Đồng thôi, y cứu Kỷ Kiêu, cốt truyện phía sau mới thuận lý thành chương. ]
Lộ Nhậm gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy, dựa theo cốt truyện cẩu huyết của trò chơi yêu đương, phải là Mục Thanh Đồng tới cứu người mới phù hợp logic."
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!