Chương 12: Sống chết có nhau

Edit

- beta: Axianbuxian12

Cốt truyện không đúng, thời gian không đúng.

Kỷ Kiêu của nhiều năm sau rõ ràng nói chuyện Băng Hỏa Vinh Nguyên xảy ra là lúc khóa thực tiễn sắp kết thúc, Mục Thanh Đồng mất tích, người của cả tổ đều đi tìm.

Trong lúc Kỷ Kiêu đang tìm người đã ngã vào một hang động đá vôi, gặp được Băng Hỏa Vinh Nguyên, giải quyết cỗ hỏa hành chi khí ở đan điền. Có cơ duyên này, hắn mới có thể kết được đan điền trở thành cổ võ giả chân chính, cũng từ đây một đường bằng phẳng.

Lúc Kỷ Kiêu hôn mê, có người kéo hắn từ hang động đá ra, sau đó lại báo cho trường học.

Có thể nói người này đã cứu Kỷ Kiêu một mạng, đáng tiếc là, tận đến khi Lộ Nhậm chết, Kỷ Kiêu cũng không biết được người này là ai.

Bây giờ xem ra đã rõ rồi, chính là Mục Thanh Đồng.

Nhìn từ tuyến cảm tình, đây chính là điểm mấu chốt làm tình cảm giữa Kỷ Kiêu và Mục Thanh Đồng có bước ngoặt mới.

Kế hoạch ban đầu của Lộ Nhậm, là sau khi Mục Thanh Đồng cứu Kỷ Kiêu, trực tiếp nói cho Kỷ Kiêu ân nhân của hắn là ai, để tình cảm của hai người nhảy vọt.

Kỷ Kiêu này à, tâm phòng bị rất nặng, nếu không có chuyện lớn là ơn cứu mạng, vĩnh viễn không thể tiến vào trong trái tim hắn.

Lộ Nhậm ngẩng đầu, quyết đoán nói: "Chúng ta đi thôi."

Kỷ Kiêu không hiểu: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là lui về, cậu không thấy nơi này kì kì quái quái à?" Lộ Nhậm nói, "Vừa tối lại im lặng, vừa nhìn liền thấy không bình thường."

Kỷ Kiêu liếc cậu một cái, cũng không phản đối: "Bầy sói vào đây rồi."

"Á?" Lộ Nhậm chớp chớp mắt, "Cậu lại không phải sói, làm sao cậu biết."

Kỷ Kiêu biết rõ Lộ Nhậm khó chơi, có cái gì thì đáp cái đấy.

"Lúc đi vào đây nghe thấy, bên ngoài chắc là mưa to, bầy sói vào đây trú mưa.

"Ô kê. Lộ Nhậm chả biết làm sao, chỉ có thể im lặng. Kỷ Kiêu thấy tiểu thiếu gia không kiếm chuyện nữa, tìm một chỗ ngồi xuống:"Lại đây ngồi nghỉ.

"Lộ Nhậm liếc nhìn mặt đất, không nhúc nhích. Kỷ Kiêu thở dài, cởi áo ngoài ra, lót ở trên mặt đất. Bên ngoài bộ võ phục của Tiềm Long Các hắn có khoác thêm áo khoác đồng phục, có lẽ là kinh nghiệm dày dặn, biết trong núi dễ làm bẩn quần áo. Hoặc là vì mấy lời khó nghe của Tiền Lý."Lại đây đi."

Lộ Nhậm lúc này mới đi tới, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cậu móc di động ra xem giờ, thực tế là đang nói chuyện với Tiểu Quân.

[ Lộ Nhậm: Tình huống này là thế nào? Buổi tối sẽ không xảy ra chuyện chứ? ]

[ Tiểu Quân: Xảy ra chuyện gì? Á? ]

[ Lộ Nhậm: Chỗ này không khác hang của Băng Hỏa Vinh Nguyên trong cốt truyện lắm, hiệu ứng cánh bướm sẽ không làm cốt truyện xảy ra sớm chứ, ta không muốn đối mặt với thứ đồ chơi kia đâu. ]

[ Tiểu Quân:

Không đâu, cốt truyện quan trọng sẽ không thay đổi. ]

Lộ Nhậm yên tâm, Tiểu Quân mặt khác không được, nhưng về cơ chế của thế giới trò chơi vẫn rất rõ ràng. Cậu nhắm mắt lại, dựa vào trên tường, chuẩn bị ngủ một lát.

Trị thương đã hao hết toàn bộ tinh lực, Lộ Nhậm thật sự là mệt không chịu được. Cậu vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, lại không biết thiếp đi từ lúc nào.

Trong lúc mơ hồ, Lộ Nhậm thấy trong không khí, những điểm màu đỏ trở nên dày đặc. Trong không khí như đốt lên từng bông hoa lửa không biết tên, cả người như chìm trong dung nham.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!