Chương 12: (Vô Đề)

Hai tay Thanh Mạn che trước ngực, nhất thời không biết nên vui mừng hay là xấu hổ.

Hóa ra động dục là có thể biến trở thành người?! Đơn giản như vậy!

Vậy cô còn vất vả tìm mật khẩu khởi động, tốn công tốn sức cả một buổi chiều để đánh máy mà có làm được gì đâu ~ chỉ cần nhìn cảnh mỹ nam Cố Gia An tắm rửa thôi.

Có điều, quên đi, có thể biến trở lại là vạn sự đại cát. ( mọi việc suôn sẻ)

Người luôn bình tĩnh như Cố Gia An cũng sững sờ, lập tức bị dọa tỉnh trong men say, lý trí vẫn còn đang tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng bàn tay lại theo bản năng ôm lấy Thanh Mạn.

Dùng sức ôm lấy eo người phụ nữa chặt đến nỗi cổ tay nổi rõ gân xanh, cơ thể cư nhiên bị bế lên, áp chặt sát vào nhau.

Bất cứ ai đột nhiên biến từ thú cưng thành con người ở trước mặt mình đều sẽ sợ hãi, nhưng có thể của anh phản ứng nhanh hơn lý trí, phản ứng đầu tiên của anh là ôm lấy cô, bảo vệ cô.

Cảm nhận được toàn thân người đàn ông run rẩy, mắt Thanh Mạn lập tức đỏ lên, cô mặc kệ việc không mặc quần áo, trực tiếp ôm lấy Cố Gia An.

"Em, em, anh nghe em nói, con mèo chính là em, em biến thành con mèo. Em không biết giải thích như thế nào với anh, dù sao, em chính là con mèo! Anh có biết em muốn nói cho anh biết bao nhiêu nhưng khi em mở miệng ra cũng chỉ biết kêu meo meo meo, anh lại ngốc nghe không hiểu, em thật sự rất sốt ruột...."

Mặc kệ Cố Gia An có nghe rõ ràng tình hình hiện tại của cô hay không, Thanh Mạn vẫn lảm nhảm kể cho Cố Gia An mọi chuyện sau khi cô bắt đầu liên lạc với chuyên gia tư vấn.

Cô nói rất lâu, vì sợ giải thích không được rõ ràng nên cô lặp đi lặp lại một chi tiết nhỏ. Cố Gia An vẫn luôn nhìn cô, giống như cuối cùng anh cũng tìm được bảo bối trong lòng mình, nhìn chằm chằm như thể bao nhiêu cũng không thấy đủ.

"Ngày mai, chúng ta đi tìm người ở trung tâm nhận nuôi, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào."

Nghe vậy, cuối cùng người đàn ông mới có phản ứng khác, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đào hoa sáng rực tiếp tục thâm tình nhìn Thanh Mạn, anh hôn lên má cô.

Giọng nói khàn khàn: "Em có biết mấy ngày nay anh nhớ em sắp phát điên rồi không."

Nước mắt Thanh Mạn cố kìm lại ngay lập tức rào ra, những giọt nước mắt làm ướt lòng bàn tay to của người đàn ông, cô rùng mình run rẩy.

"Ngốc lắm, nếu yêu em thì hãy thành thật nói yêu em chứ, em...."

"Hạ Thanh Mạn, anh yêu em hơn tất cả mọi người trên thế giới này."

Yêu thương tràn ngập đi kèm với nụ hôn khóa chặt môi cô, trời đất quay cuồng một hồi, cúc áo còn lại cũng không biết đã được cởi ra từ khi nào.

Tim căng phồng dữ dội. Khi đầy, cơ thể tự nhiên sẽ đau đớn.

Hai người nằm trên ghế sô pha nên khá chật chột, không còn thời gian hay tâm trạng để di chuyển, Cố Gia An chỉ hôn rồi hôn Thanh Mạn ở trong ngực, như thể hôn thôi cũng chưa đủ.

Cô bị đè trên ghế sô pha, giọng nói lẩm bẩm như một con mèo, "Anh đừng đè em, anh nặng lắm, ưm a....."

"Anh rất yêu em, rất yêu rất yêu em."

-

Một đêm điên cuồng trôi qua, cuối cùng cũng tỉnh lại trong vòng tay quen thuộc nhưng Thanh Mạn lại chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu.

Nhìn xuống, Cố Gia An đang ôm chặt lấy cô, cánh tay đè nặng lên bầu tuyết. Trắng. Mềm.

Thanh Mạn đỏ mặt, cái gì mà đóa hoa cao quý cái gì mà soái ca lạnh lùng, rõ ràng là một kẻ đại sắc quỷ với tinh lực dồi dào đến đáng sợ! Nếu không phải biến thành mèo đều kéo căng mỗi ngày thì eo cô tối qua đã bị anh làm cho..... Khụ khụ.

Thanh Mạn khẽ cựa nhưng cánh tay trước ngực cô lại ép chặt hơn, rốt cuộc người đàn ông này muốn như nào, cô vừa mới biến trở lại đã ép cô đến mức không thể thở được sao?

"Cố Gia An! Anh...."

Bóng đen đáp xuống trước mặt cô, mỹ nam đẹp trai với mái tóc đen bù xù vội vàng hôn lên, Thanh Mạn vừa bị hôn vừa chống lại anh, vất vả lắm mới đẩy được người ra.

"Không, không bảo anh hôn em, ưm...."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!