Tôi bước tới, ôm chầm lấy bố mẹ, mỉm cười nhìn Chu Diễm Hồng và Tề Tráng — hai gương mặt tối sầm như trời sắp mưa.
"Còn phải cảm ơn bố mẹ đã luôn ủng hộ con học tập."Nếu không nhờ bố mẹ kiên trì đồng hành những năm qua, con cũng không thể thi được điểm cao thế này."
Chu Diễm Hồng và Tề Tráng tức đến nghiến răng, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng có bố tôi đứng đó, bọn họ cũng chỉ dám lườm nguýt vài cái, không dám làm gì hơn.
Tôi đỗ vào Đại học Bắc Kinh.
Bố mẹ tôi tổ chức một bữa tiệc thật lớn trong làng để ăn mừng, còn thuê cả đoàn biểu diễn về góp vui, rầm rộ không ai bằng.
Bà con chòm xóm đến dự tiệc mừng thi đỗ của tôi, ai cũng khen tôi giỏi, khen bố mẹ tôi biết dạy con, thi nhau chúc mừng ngay trước mặt bố tôi.
"Duyệt Tâm đúng là nở mày nở mặt cho hai bác quá rồi, vừa hiếu thảo lại vừa hiểu chuyện."Nói thật, có chỗ nào kém gì con ruột đâu? Phải nói là còn tốt hơn cả con ruột ấy chứ!Đúng đấy! Con gái nhà người ta là sinh viên Bắc Đại đấy!
"Lão Triệu này, hai vợ chồng sau này tha hồ mà hưởng phúc nhé!"
"Phải rồi! Có người thì lại đem cả đứa học giỏi như thế nhường cho nhà người ta, giờ chắc hối hận đến mức ruột gan cũng muốn xanh lè rồi ấy!"
Những lời xì xào của hàng xóm vừa châm chọc vừa mỉa mai, hướng thẳng về phía Chu Diễm Hồng và Tề Tráng cũng đang có mặt trong buổi tiệc.
Sắc mặt hai người họ lúc trắng lúc xanh, rất khó coi.
Chu Diễm Hồng hừ lạnh một tiếng, cố nhướn cổ khoe sợi dây chuyền vàng mảnh trên cổ:
"Hừ, học giỏi thì làm được gì? Người ta nói rồi, học xong cũng chỉ để đi làm thuê cho ông chủ thôi!"Vạn Tài nhà chúng tôi bây giờ tự làm ông chủ rồi!
"Thấy chưa? Cái dây chuyền vàng này là Vạn Tài mua tặng tôi đấy, mấy ngàn tệ lận đó nha."Chẳng lẽ vậy không tốt hơn học hành à?
"Có vài người trong làng thấy dây chuyền vàng lấp lánh, cũng bắt đầu xuýt xoa:"Ối chà, cái dây chuyền này chắc đắt tiền lắm nha.
"Vạn Tài giờ có tiền rồi, còn biết mua quà cho bố mẹ nữa."
"Diễm Hồng này, Vạn Tài giờ làm chủ ở đâu thế? Có tuyển người không?"Cho thằng con nhà tôi theo làm đệ với!"
Chu Diễm Hồng nghe vậy thì hả hê ra mặt, nở mày nở mặt rõ rệt.
Bố mẹ tôi bắt đầu thấy không vui.
Rõ ràng là tiệc mừng đỗ đại học của tôi, vậy mà Chu Diễm Hồng lại không biết điều, nhảy vào giành spotlight như thể là của nhà mình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ vào phòng, lấy ra một túi đồ, rồi đặt lên bàn trước mặt bố mẹ tôi.
"Bố mẹ, con vẫn chưa đi làm, cũng chưa làm được gì lớn lao cả."Nhưng con đỗ Bắc Đại, trường có hỗ trợ một khoản.
"Tôi mở tờ giấy bọc ra, bên trong là mấy xấp tiền đỏ rực."Đây là tiền thưởng do trường cấp ba và thành phố phát, chỉ những học sinh đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại mới có.
"Tổng cộng là hai vạn rưỡi. Tuy không nhiều, nhưng bố mẹ cầm tạm nhé."Sau này khi con vào đại học, còn có học bổng, chắc cũng được hai ba vạn.
"Lúc đó con sẽ gửi về cho bố mẹ."Chờ con ra trường rồi, nhất định sẽ kiếm tiền đền đáp công ơn nuôi dạy.
"Tôi vừa dứt lời, sắc mặt mấy người trong làng lập tức thay đổi — đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tỵ."Ối trời ơi, đúng là có học mới sướng nha, chưa đi làm mà đã có tiền rồi!
"Bố mẹ tôi thì sững người vài giây, vội vàng bảo tôi cất tiền đi:"Duyệt Tâm à, đây là phần thưởng con tự học hành mà có, là của riêng con, con phải giữ cẩn thận để dùng khi vào đại học.
Bố mẹ không lấy đâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!