5
Đôi khi tôi thật sự phải kinh ngạc vì tư duy vượt thời đại của mẹ tôi.
Năm 2008, khi tôi vừa vào cấp hai, mấy tiệm net trên thành phố bắt đầu mở chi nhánh xuống thị trấn.
Không biết mẹ tôi nghe từ đâu mà biết máy tính có thể giúp học thêm được nhiều thứ mà trường làng không dạy.
Tối hôm đó, bà liền kéo bố tôi ra bàn bạc, muốn lắp một chiếc máy tính ngay trong phòng tôi.
Mẹ tôi nói:
"Ở quê mình nhỏ bé, tầm mắt hạn hẹp."Giờ bố mẹ chưa có khả năng đưa Duyệt Tâm đi xem thế giới lớn ngoài kia, thì ít nhất cũng phải lắp cái máy tính để con bé được tiếp cận dần dần."
Bố tôi nghe xong, gật gù thấy đúng quá.
Hôm sau liền bỏ cả buổi chợ, chạy lên thành phố lắp máy cho tôi.
Lúc thợ đến lắp đặt, khiến không ít người trong làng kéo đến xem.
Vì nhà tôi là hộ đầu tiên trong cả làng lắp máy tính, ai nấy đều thấy lạ lẫm, tò mò.
Dĩ nhiên nhà Tề Vạn Tài cũng không ngoại lệ.
Tề Vạn Tài thì tròn mắt thèm thuồng, còn Chu Diễm Hồng thì cười khẩy chua ngoa:
"Cái thứ quỷ gì mà tốn đến ba ngàn tệ, nhà g.i.ế. c heo đúng là đối xử với con gái người khác còn chu đáo hơn cả con ruột đấy nhỉ."
Sắc mặt bố mẹ tôi lúc đó thoáng tối lại.
Tôi đứng ngay trước mặt mọi người, lớn tiếng đáp trả Chu Diễm Hồng giữa bao ánh mắt của bà con hàng xóm.
"Con gái người khác cái gì? Tôi chỉ nhớ là chính bố mẹ tôi đưa tôi từ bệnh viện về nhà."
Chu Diễm Hồng ấy da một tiếng, lập tức nhào tới định vặn tai tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Con nhãi c.h.ế. t tiệt, suốt ngày chỉ biết bênh người ngoài chống lại mẹ ruột của mình! Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì mày không biết trời cao đất dày là gì!"
Tôi vẫn đứng im tại chỗ, không hề tránh né.
Bố tôi liền chắn ngay trước mặt tôi.
Miệng tôi không ngừng nghỉ, từ lâu tôi đã chướng mắt nhà họ Tề.
Lúc tôi mới sinh ra thì chính họ đem tôi cho nhà người ta nuôi, vậy mà giờ còn bày đặt nhận là mẹ ruột, quản chuyện trời đất, đã vậy còn dám buông lời hỗn láo với bố mẹ tôi.
Hôm nay, tôi phải để bà ta biết rõ: tôi không nhận bất kỳ ai tên Chu Diễm Hồng hay Tề Tráng là cha mẹ, tôi chỉ nhận người đã nuôi tôi khôn lớn.
"Muốn đánh tôi à? Giờ mới nói tôi không biết phân biệt phải trái?"Lúc ở bệnh viện đem tôi cho bố mẹ tôi, sao không thấy bà biết quay đầu lại?
"Tôi nhìn Chu Diễm Hồng và Tề Tráng bằng ánh mắt khinh thường, nói giọng đầy châm biếm:"Tôi còn phải cảm ơn bà đã đem tôi tới nhà bố mẹ tôi nữa kìa.
"Nếu không, chắc gì tôi đã được đứng nhất lớp."
Một câu này coi như đã đ.â. m trúng chỗ đau của Chu Diễm Hồng.
Thành tích của Tề Vạn Tài càng lúc càng tụt dốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!