Chương 40: Lưu Tinh Chi Chiến (thượng)

Ngay sau khai mạc, đại chiến bắt đầu.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai mạc Lưu Tinh Chi Chiến.

Game thủ tham gia Lưu Tinh Chi Chiến đều nhận được thiệp mời vàng của hệ thống, còn khán giả phải mua thiệp bạc từ các cửa hàng. Chỉ khi sở hữu hai loại thiệp này mới có thể thông qua điểm truyền tống đến hội trường.

Thời gian khai mạc là mười giờ sáng.

Để đảm bảo đến hội trường kịp thời, Bản Chất Minh Mẫn tự nguyện cung cấp dịch vụ gọi Quan Miên dậy lúc ba giờ sáng – Đây là lần thứ hai họ sử dụng số điện thoại sau khi trao đổi với nhau, lần đầu để xác định không nhầm số.

Suốt nửa tiếng sau khi tỉnh giấc, Quan Miên luôn cân nhắc việc khi nào đi đổi số điện thoại.

Bốn giờ lên game làm khổ sai, đầu óc Quan Miên vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, năng lượng phát ra rất không ổn định, may mà tuy lên xuống thất thường nhưng không hề dưới định mức cho phép. Đúng tám giờ, hai người đều hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.

Thấy Quan Miên lôi bảng điều khiển ra chuẩn bị đăng xuất, Bản Chất Minh Mẫn bèn hấp tấp hỏi: "Chốc nữa chúng ta gặp nhau ở đây?"

Quan Miên mắt nhắm mắt mở đáp: "Tôi đi ngủ bù."

"Cậu đúng là Mộng Xuân Không Tỉnh."

"Vì chẳng có ai bắt tôi phải Bản Chất Minh Mẫn cả."

Bản Chất Minh Mẫn thấy quả thật không giữ được đối phương, đành nói: "Vậy chín rưỡi tôi gọi cậu vào game."

Quan Miên qua loa đồng ý, vừa xuống là lập tức tắt nguồn điện trong nhà, nhảy lên giường ngủ.

Ngủ một giấc là mất ba tiếng rưỡi, nếu không phải Cục Cung cấp năng lượng giám sát thấy nhà cậu ngắt tất cả nguồn điện, phái người đến thăm hỏi thì rất có khả năng Quan Miên vẫn còn say giấc nồng.

Đợi cậu lên game, bầy đàn tiểu tinh linh ùn ùn kéo tới như hổ vồ mồi. Quan Miên chẳng thèm liếc lấy một cái, ném tất vào không trung rồi đến điểm truyền tống ở Dora, tới thẳng hội trường.

Hội trường tuy rất rộng nhưng cũng không chứa nổi nhiều người như vậy.

Quan Miên nhìn núi đầu nhấp nhô, bất đắc dĩ phải công nhận, "nhân lực" quả nhiên là phát minh vĩ đại của thế kỷ mới! Cả cậu khi trông thấy nhiều người đến thế cũng có loại kích động muốn đẩy tất cả đi làm việc.

Không ít kẻ cưỡi ma thú bay vòng vòng trên trời.

Có vài người chui vào lều dựng trên cao của hệ thống, lều xây hệt như nhà cao tầng, mỗi người được cả tầng riêng.

Quan Miên ngẫm nghĩ, lấy thư ra xem.

Thư của Bản Chất Minh Mẫn toàn bộ đều là thúc giục, cuối cùng hình như bó tay đầu hàng, chỉ chốt lại một câu: "Đường tương lai của chúng ta còn dài."

Số còn lại là từ bọn Phồn Tinh Hữu Độ, Bị Thịt Rỗng. Bọn họ chia nhau gửi, mỗi tiếng gửi một bức, nội dung giống hệt như nhau, tất cả đều cung cấp phương hướng và tọa độ hội trường.

Theo địa chỉ, Quan Miên tìm thấy căn lều tầng dưới của hệ thống. Đang chen chúc để leo lên trên, Quan Miên chợt thấy da đầu tê rần. Hóa ra do con quái vật to xác nào đó vừa lướt qua đầu cậu, gió táp mạnh đến rát mặt.

Quan Miên quyết định vờ như không thấy, tiếp tục trèo lên, song đối phương đương nhiên không muốn dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

"Đằng ấy tới trễ." Ám Hắc Đại Công từ lưng rồng có cánh nhảy xuống. Sự xuất hiện của anh gây ra vài phen rối loạn, chung quanh Quan Miên đột nhiên chừa ra khoảng trống lớn.

Quan Miên đáp, đầu chẳng thèm quay lại, "Tôi làm giá."

Những người khác ngạc nhiên nhìn cậu. Không phải vì câu nói của cậu, mà do giọng điệu khi nói câu đó, quả nhiên rất "làm giá".

Ám Hắc Đại Công chợt chụp lấy tay vịn cầu thang lên lều, nhẹ nhàng phóng qua, chắn đường của Quan Miên.

Quan Miên dừng bước, thản nhiên hỏi: "Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bị cướp sắc đến hết xí quách rồi sao?"

Ám Hắc Đại Công chưa kịp trả lời thì bên dưới đã có người nhảy dựng lên, "Ai? Anh vừa nói ai hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!