Vừa bắt đầu chơi, lại nhận khiêu chiến.
Tội Lỗi Quá Xá nhìn cậu chằm chằm, kiểu nhìn của một vị phụ huynh dành cho thằng con định bỏ học nhà mình.
Quan Miên né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, "Mỗi người mỗi chí."
"Anh rõ ràng không chí lớn." Tội Lỗi Quá Xá tận tình khuyên bảo, "Thăng cấp trong Mộng Đại Lục chậm lắm. Sau khi em nhập học, còn ai chăm sóc cho anh, còn ai kéo anh, còn ai quan tâm anh được như em không? Chẳng lẽ anh không nhận ra em đang lót sẵn con đường cho anh hay sao? Trước ngồi lên chiếc ghế phân hội trưởng, sau trở thành nguyên lão, con đường tương lai bằng phẳng huy hoàng biết nhường nào!"
Quan Miên do dự hỏi: "Cậu từng cân nhắc qua việc nhập học sớm chưa?"
"…" Tội Lỗi Quá Xá oán hận nói, "Anh có biết làm phân hội trưởng được lợi lộc gì không? Vật phẩm hội viên cống nạp sẽ ưu tiên cho anh chọn trước, còn có thể tổ chức đội dẫn mình luyện cấp, hơn nữa mỗi tháng Công hội Tinh Nguyệt đều có phát lương. Đây là công việc béo bở ra sao chứ, anh hiểu không hả? Béo chảy mỡ luôn í, rõ chưa anh hai?"
"Cậu đang vạch trần sự hủ bại của nội bộ công hội mình sao?" Quan Miên nói, "Hay cậu định cùng tôi thành lập ủy ban kỷ luật?"
Tội Lỗi Quá Xá vuốt mặt, "Anh còn vô vị hơn cả hội trưởng."
Quan Miên khoanh tay nói: "Thế nên cậu đang xem tôi như cái bóng của Tinh Phi Ngân?"
Tội Lỗi Quá Xá ngây ngẩn, "Mắc chi anh lại nghĩ vậy?"
Quan Miên liếc xéo cậu ta, tay giơ lên, huơ huơ như đang chào, "Buột miệng thôi. Tôi bận, đi trước."
Tội Lỗi Quá Xá dõi theo bóng lưng nhỏ dần của Quan Miên, nửa ngày sau mới phì cười, "Xí, ngày ngày nhìn bản mặt lạnh tanh kia người ta đã sắp chịu hết nổi, làm gì có chuyện tìm thêm nhân bản của anh í để tự rước bực vào thân."
"Chắc… không đâu nhỉ."
Quan Miên nhớ Lòng Son Chiếu Sử Xanh từng nhắc đến thực chiến bèn thoát khỏi Mộng Đại Lục, đăng nhập vào thế giới thực chiến, chọn hình thức tinh chiến, sau đó được truyền tống vào phòng chờ.
Phòng chờ là một khoang thuyền vũ trụ vô cùng tân tiến, ngắm từ bên trong thì có hình tròn, chung quanh trang bị bốn cửa sổ, qua đó có thể nhìn thấy không gian đen thẳm điểm xuyến vài ánh sao nhấp nháy lung linh bên ngoài.
Giữa khoang thuyền đặt một quả cầu thủy tinh, chiếu lên tin tức của game thủ ba trăm sáu mươi độ.
Trong khoang không chỉ có mỗi mình cậu mà còn hai người chơi khác.
Bọn họ đã chọn xong quần áo chiến đấu, thong thả diện lên người.
"Cậu không mặc à?" Một trong hai người hỏi Quan Miên.
Quan Miên bước qua, chọn bộ trang phục nhẹ nhất.
"Đừng nói lần đầu cậu chơi nha?" Người nọ hỏi.
Quan Miên đáp: "Ừ."
Người nọ nhỏ tiếng rủa thầm, sau đó giật lấy quần áo trong tay Quan Miên vứt đi, chọn lại bộ khác vừa nặng vừa dày cho cậu, "Lúc chiến đấu, thỉnh thoảng chúng ta sẽ chuyển hóa năng lượng do hệ thống cung cấp để duy trì sinh thái thành hỏa lực, trừ phi sức chịu đựng của cậu rất đỉnh, không thì mặc bộ ban nãy là chết mẹ rồi."
Quan Miên phát hiện nói tục trong thực chiến sẽ không bị phạt.
Người đứng cạnh gã chỉnh đốn lại quần áo, "Chốc nữa tao phụ trách hỏa lực."
"Mày lại giành với tao!" Người nọ tức tối càm ràm, sau đó quay sang bảo Quan Miên: "Vậy cậu phụ trách điều khiển hệ thống đi!"
Quan Miên nói: "Được."
Thấy cậu trả lời dứt khoát như vậy, người nọ tự dưng sinh lòng lo lắng, "Nè, không phải cậu lần đầu chơi hả?"
Quan Miên đáp: "Ừ."
"Cậu biết điều khiển hệ thống là làm gì không?" Người nọ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!