Chương 21: Sau lớp mặt nạ (hạ)

Quan hệ tay ba, một đao chặt đứt.

"…"

Tội Lỗi Quá Xá dùng dằng, xìu xìu ển ển quẳng hết đống đồ mới bỏ vào túi ra ngoài.

Mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào mớ vật phẩm bị quẳng ra.

Tội Lỗi Quá Xá chọn một đôi giày, không thèm nhiều lời mà thay ngay tại chỗ, lấy chút kim tệ cho Quan Miên, sau đó im lặng ngồi xuống, tỏ vẻ ai muốn làm gì thì làm.

Tinh Phi Ngân cũng lấy vài kim tệ.

Chim To Không Do Cha nhìn Đăng Hỏa Hồi Mâu.

Đăng Hỏa Hồi Mâu nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh.

Minh Nguyệt Vô Ảnh đến trước đống đồ, huơ tay vơ hết vào bao, "Nếu không ai cần thì em sung nhập công quỹ."

Đăng Hỏa Hồi Mâu cười nói: "Cũng tốt. Lâu lắm không về, cống hiến chút ít là việc nên làm."

Tinh Phi Ngân nói: "Gần đây hội viên tinh anh biểu hiện xuất sắc càng lúc càng nhiều, mười hai vị trí nguyên lão đều đã có người."

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: "Nếu thiếu chỗ, anh có thể nhường lại."

Chim To Không Do Cha nhảy dựng lên, "Sao thế được! Cậu là người sáng lập Công hội Tinh Nguyệt mà."

Minh Nguyệt Vô Ảnh lạnh giọng nói: "Anh không phải Đăng Hỏa Hồi Mâu à?"

Đăng Hỏa Hồi Mâu cười cười, "Gạt con nít thôi."

Mặt mày Tội Lỗi Quá Xá cau có, ngón tay dùng sức chọt Quan Miên.

Quan Miên nhíu mày, "Gì?"

"Trả đòn, trả đòn…" Tội Lỗi Quá Xá nhỏ giọng thôi miên cậu.

Quan Miên nhìn đối phương, không nói lời nào.

Ngón tay Tội Lỗi Quá Xá len lén chỉa về phía Đăng Hỏa Hồi Mâu.

Đăng Hỏa Hồi Mâu vừa khéo quay sang, nụ cười tươi rói khiến gương mặt bình thường của anh ta sáng sủa hẳn ra.

Quan Miên lên tiếng: "Tội Lỗi Quá Xá không phải là con nít."

Tội Lỗi Quá Xá ưỡn ngực.

Đăng Hỏa Hồi Mâu ung dung đợi nửa câu sau.

"Hết." Quan Miên ngậm miệng.

Tội Lỗi Quá Xá: "…"

"Không còn chuyện gì thì em đi trước." Minh Nguyệt Vô Ảnh nhanh nhẹn rút đội. Lúc cô mở cửa định ra ngoài, trước mặt đã bị một người cản đường.

"Xin hỏi, Thiều Tinh về rồi phải không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng như nước.

Quan Miên cảm thấy quen quen.

Bàn tay đặt nơi cửa của Minh Nguyệt Vô Ảnh nhất thời siết chặt, "Mời nhường đường." Người bên ngoài tránh qua, Minh Nguyệt Vô Ảnh bỏ đi một nước, không thèm quay đầu lại. Người vốn bị cô che khuất giờ đây mới thấy rõ mặt mũi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!