Quan hệ tay ba, một đao đoạn tuyệt.
Thật ra suốt thời gian Nê Đại Vương cùng Phan Phan đánh quái, Quan Miên chẳng hề rảnh rỗi. Cậu im lặng quan sát động tác, kỹ năng, tốc độ, chiến lược… của bọn họ.
"Thời gian cooldown triệu tập xương khô là bao nhiêu?" Quan Miên ngồi dậy hỏi.
Phan Phan sửng sốt, kiểm tra một chút rồi đáp: "Hai phút."
Quan Miên nói: "Khoảng cách giữa lần thứ nhất và lần thứ hai cậu gọi xương khô là ba phút lẻ bốn giây, hai và ba là hai phút bốn chín giây, ba và bốn là ba phút lẻ bảy giây. Tổng cộng cậu phí hết ba phút lẻ bảy giây, cũng tức là một lần triệu tập xương khô cùng năm mươi tám phẩy ba phần trăm cơ hội lần tiếp theo."
Nê Đại Vương kinh dị đến suýt rớt kiếm, "Chắc chú mày đang nổ hả?"
Phan Phan thoáng suy ngẫm, "Dù phần trước có bịa nhưng đoạn sau vẫn là tính ra."
Nê Đại Vương hỏi: "Cho nên?"
Phan Phan nói: "Cho nên người ta rất giỏi tính toán."
Hai người tiếp tục lặng lẽ đánh quái.
Bất quá nhờ vào lời nhắc của Quan Miên, Phan Phan cùng Nê Đại Vương vô thức bắt đầu tính toán thời gian hồi kỹ năng của mình.
Với thế giới game bàn phím thời kỳ đầu, kỹ năng có cần thời gian cooldown hay không đều theo dõi được trên màn hình. Nhưng với game 3D, nếu không kéo bảng điều khiển hoặc tính nhẩm, niệm chú cùng ra chiêu chẳng những mất đi hiệu quả mà còn lãng phí thời gian.
Nê Đại Vương phóng Tử Linh Chi Khí (Luồng Khí Chết Chóc) khiến cử động của quái chậm lại, sau đó tung Phúc Vong Tai Nạn (Tai Họa Diệt Vong) đánh tụt một phần ba máu chúng.
Đoàn quân xương khô của Phan Phan thong thả dằn vặt đám quái. Gã liên tiếp sử dụng Khủng Cụ Trớ Chú (Lời Nguyền Hoảng Loạn) sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, phối hợp với Huyết Khô Thuật (Rút Cạn Máu) của Nê Đại Vương, thẳng tay tiễn quái về chầu ông bà.
Do hiệu suất của hai người tăng lên không ít, lũ quái mới nhất thời chưa kịp sinh ra.
Nê Đại Vương tranh thủ hỏi Quan Miên, "Còn bình luận nào nữa không?"
Quan Miên đáp: "Coi như có tiến bộ."
Nê Đại Vương bất mãn hỏi: "Cái gì gọi là "coi như" chứ?"
Quan Miên nói: "Tiến bộ ít đến nỗi có thể không tính."
"Với thân phận một kẻ ngồi mát ăn chực kinh nghiệm, thái độ của chú mày hình như hơi bị chảnh à nha?" Nê Đại Vương trừng cậu.
Quan Miên nói: "Có à?"
"Có!" Nê Đại Vương trả lời như đinh đóng cột.
Quan Miên hơi ngẫm nghĩ rồi phất tay, mỉm cười nói: "Cố lên."
Nê Đại Vương: "…"
"Sau khi Phan Phan ếm phép định thân, cậu còn tung Tử Linh Chi Khí là sự lãng phí không hề lý trí." Dùng thuật trì hoãn lên người em quái đã bất động… Quan Miên cực kỳ lấy làm khó hiểu. "Còn phạm vi công kích nữa. Lũ quái ấy thường tụ lại với nhau, đáng lẽ các cậu nên lùa chúng vào phạm vi công kích của mình hẵng ra tay, nhưng thỉnh thoảng cậu lại đánh lẻ từng con."
Nê Đại Vương vừa đánh vừa lùi đến cạnh Phan Phan, nhỏ giọng nói: "Nó đáng ghét quá, còn đáng ghét hơn thầy toán của tao."
Phan Phan lạnh lùng đáp: "Lúc Đại Công hỏi công hội có ai rảnh dẫn em nhỏ luyện cấp, đứa nào giơ tay xung phong hử?"
Nê Đại Vương phàn nàn: "Ai biết nó khoái lên lớp dữ vậy? Khó lắm mới được nghỉ, tao vào game là để chơi chứ có phải bổ túc số học đâu!"
Phan Phan nói: "Nói không chừng môn số học kỳ sau mày đậu thì sao."
Nê Đại Vương nói: "Nhiệm vụ cao cả này tao đã giao cho đứa con tương lai của chúng ta hoàn thành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!