Edit: Aoi Tetsu
Bại bởi Ám Hắc Đại Công, tâm tình của mọi người cũng được xem là bình tĩnh. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cũng chỉ là nho nhỏ mà gây xích mích quan hệ gia đình hoà thuận giữa Quan Miên và Ám Hắc Đại Công một chút mà thôi.
Sau khi Quan Miên đăng xuất, Bạch Anh Tước đã chuẩn bị bữa ăn khuya kỹ càng đang đợi. Hai người giống với bình thường ăn qua bữa ăn khuya, tiện thể cùng nhau trêu chọc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu một chút, sau đó lên giường ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quan Miên sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng, cho mèo ăn xong liền chuẩn bị đi làm.
Bạch Anh Tước tắm xong □ từ trong phòng tắm đi ra, thấy thế nghi hoặc nói: "Hôm nay công ty có việc gì sao?"
Quan Miên nói: "Tôi có việc."
Bạch Anh Tước nhún vai. Mặc dù bọn họ đã xây dựng lên quan hệ hôn nhân vững chắc và quan hệ bạn đời tinh thần, nhưng cũng không có nghĩa là xoá bỏ không gian cá nhân của hai bên, đối với chuyện cảm thấy không cần nói không muốn nói hoặc là lười nói của nửa kia, bọn họ cũng sẽ không truy hỏi.
Quan Miên cầm lấy chìa khóa chuẩn bị đi, liền thấy Bạch Anh Tước kéo cậu, hướng cậu bĩu môi.
Quan Miên đến gần hôn một cái, lại bị Bạch Anh Tước nắm lấy vai, mạnh mẽ mà hôn lại.
Hai người dây dưa gần ba phút mới buông ra.
Bạch Anh Tước mổ xuống má bên phải của Quan Miên, cười nói: "Luyện tập lâu dài quả nhiên rất có hiệu quả."
Quan Miên đưa tay lau đi nướt bọt tràn ra khóe miệng, sửa sang lại tóc mới rời đi.
Trở lại tổng bộ tập đoàn Thịnh An, cậu lập tức bảo Vu Ngư hẹn thời gian gặp mặt với Tôn Chí Hồng.
Năng suất làm việc của Vu Ngư rất cao, đi ra ngoài trong chớp mắt lại tiến vào nói: "Cố vấn Tôn nói từ giờ đến mười giờ đều có thời gian."
Quan Miên để đồ xuống liền đi đến văn phòng của cố vấn Tôn.
Văn phòng của bọn họ ở cùng một tầng, đi tới đi lui vô cùng thuận tiện.
Khi Quan Miên gõ cửa vào phòng, Tôn Chí Hồng đúng lúc đang thu dọn gian phòng. Những cuốn sách đủ loại đủ dạng chất chồng trước kệ sách. Quan Miên nhìn hắn chiều cao có hạn, để sách vô cùng vất vả, liền chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
Tôn Chí Hồng cũng không lui bước, cười nói: "Đang cần dáng người cao to như cậu thế này hỗ trợ mới được."
Thật ra có một loại thang tự động chuyên dùng để leo lên leo xuống, thế nhưng bên trong tập đoàn phần lớn dùng tư liệu điện tử, ngoại trừ số ít văn kiện cần kí tên ra, rất ít khi dùng đến giấy sách, cho nên không phân phối thang như vậy. Tôn Chí Hồng một năm hiếm thấy thu dọn sách một hồi, cũng liền lười nói ra.
Quan Miên nói: "Cố vấn Tôn thích giấy sách."
Tôn Chí Hồng nói: "Đúng vậy. Tôi thích cảm giác lật sách."
Quan Miên nói: "Sách điện tử có thể mô phỏng âm thanh lật sách."
Tôn Chí Hồng nói: "Vậy làm sao giống nhau được. Cảm giác của con người bao gồm cảm giác tâm lý, đây không phải là lỗ tai có thể lừa dối."
Trong lòng Quan Miên hơi động, "Trực giác ư?"
Tôn Chí Hồng nói: "Trực giác? Trực giác dĩ nhiên chính là cảm giác đầu tiên của cậu."
Quan Miên nói: "Làm sao phân biệt nó là trực giác hay là kết luận tôi rút ra sau khi suy nghĩ ngắn ngủi vậy?" Đối với chuyên gia phân tích số liệu cao cấp mà nói, rất nhiều lúc suy nghĩ là chuyện ngay cả một giây cũng không cần thiết, tư duy theo quán tính khiến bọn họ rất dễ dàng rút ra đáp án của vấn đề, thật giống đại đa số người nghe đến một cộng một sẽ trả lời ngay lập tức là hai như nhau.
Tôn Chí Hồng từ trong túi lấy ra một vật, nắm trong nắm tay, "Trả lời ngay lập tức, bật lửa màu gì?"
"Màu đỏ." Quan Miên trả lời cực nhanh.
Tôn Chí Hồng mở tay ra, quả nhiên là màu đỏ. Hắn cười nói: "Đây chính là trực giác."
Đúng vậy, đây là trực giác. Quan Miên thừa nhận, bởi vì bên trong văn phòng của Tôn Chí Hồng bàn và kệ sách là màu nâu đậm, lọ hoa là màu trắng, hoa là màu vàng, quần áo trên người là màu xám đậm, tất cả những thứ này đều không thể biểu thị ra hắn là một người thích màu đỏ. Thế nhưng màu đỏ quả thật là trong nháy mắt sau khi hắn hỏi ra vấn đề hiện lên trong đầu của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!