Chương 1: Tự chui vào rọ (thượng)

Một cuộc sống mới, một khởi đầu mới.

Trên màn hình dài sáu mét, rộng bốn mét đang chiếu bộ phim về cuộc đời của Quan Miên, mấy trăm khán giả phía dưới không ngừng phát ra tiếng cười giòn tan.

Quan Miên không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra nội dung trò chuyện của bọn họ. Bởi vì một năm trước, cậu cũng từng ngồi dưới hàng ghế khán giả nghe người chung quanh hoặc bình luận về bộ phim đang chiếu, hoặc thi nhau khoe cuộc sống của họ buồn chán đến mức nào, thi thoảng chen vào đôi câu than thở con đường phía trước gian nan ra sao.

"Chúc mừng cậu ra tù." Gương mặt thạch cao cứng nhắc của cai ngục lần đầu tiên lộ ra nụ cười kín đáo, sau đó tự tay tháo chiếc caravat mang số hiệu tù nhân trên cổ cậu, thay vào bằng chiếc vằn đen trên nền xám bạc.

Đây là truyền thống của trại giam Đỉnh Phong.

Quan Miên cúi đầu nhìn chiếc caravat yên vị trên cổ, thầm nghĩ, tuy truyền thống đã duy trì mấy chục năm nhưng tay nghề của cai ngục vẫn đậm bản chất thô kệch mười năm như một.

"Hy vọng sau khi cậu ra tù vẫn nhớ kỹ những điều học được trong ngục. Chân thành, tốt bụng, khiêm tốn, nhiệt tình, dũng cảm đối diện với cuộc đời." Cai ngục dừng lại thoáng chốc rồi khẽ nghiêng người về phía trước.

Quan Miên phối hợp cúi đầu chào.

Cai ngục rướn đầu đến cạnh tai cậu, thấp giọng nói: "Nhớ rõ, không bao giờ được chém người trước cổng cơ quan chính quyền nữa nhé! Dù cho gã ấy có cặn bã đến đâu đi nữa!"

Quan Miên chớp mắt, "Được rồi."

Cai ngục ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, dùng tay ấn vào nút phát thanh, "Quan Miên ra tù."

Từ trại giam đến cổng có một hành lang dài khoảng trăm mét, người trong ngục thường gọi đùa là "con đường tự do". Cuối con đường tự do xây một phòng tắm nhỏ, mỗi phạm nhân trước khi ra tù đều được chu cấp nước lá bưởi để tắm và một bộ quần áo thường ngày sạch sẽ.

Quan Miên chậm rãi tẩy rửa, khoác vào mình chiếc áo màu trắng sữa tinh tươm, tiện tay đút chiếc caravat vằn vện vào túi quần, xoay người bước qua chậu than đặc biệt chuẩn bị cho cậu, đặt bước đầu tiên lên con đường tự do.

Trước cổng trại giam đậu sẵn một chiếc xe bay màu đen, người tài xế liên tục vẫy tay với cậu.

Quan Miên tay không lên xe, ngồi vào vị trí sau cùng.

Lúc cửa xe vừa khép, loa phát thanh được kích hoạt, phát ra giọng nữ ấm áp êm tai.

"Quan Miên tiên sinh đáng kính, hoan nghênh anh trở về với xã hội văn minh, tốt đẹp. Tôi là người phụ trách giúp đỡ sinh hoạt của anh, Trương Khả Ái. Tuy thời gian chúng ta đồng hành chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhưng tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trải qua một hành trình khó quên."

Xe bắt đầu bay lên cao, tiếng máy ma sát kẽo cà kẽo kẹt.

Tài xế kích hoạt hệ thống dẫn đường, xác định đích đến rồi chờ đợi chỉ thị của đài kiểm soát không lưu.

Ba giây sau, đài kiểm soát không lưu đưa ra hướng dẫn. Sau khi tài xế điều chỉnh tốc độ cùng tuyến đường tự động, xe bay dần dần khởi động.

"Hôm nay là ngày 11 tháng 4 năm 3011, nhiệt độ bên ngoài hiện tại là 18°C, dự báo ban đêm là 8°C, mặt trời lặn lúc 18h18′."

Quan Miên cắt lời cô, "Chúng ta đi đâu?"

Trương Khả Ái dừng lại khoảng năm giây, chỉ còn tiếng thanh tiến trình đang chạy, sau đó giọng nói lại vang lên: "Chúng ta sắp đến Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh." Cô trực tiếp chuyển nghề từ nhân viên dự báo thời tiết sang nhân viên quảng cáo của Tinh Tinh Tinh, "Sở thành lập ngày 1 tháng 6 năm 2811, là một hệ thống giới thiệu việc làm có bề dày lịch sử, danh tiếng rất tốt.

Người sáng lập…"

"Công tắc của cô ở đâu?" Quan Miên mặt không đổi sắc hỏi.

Cô trầm mặc một hồi mới đáp: "Xin hỏi anh hỏi vì mục đích hiếu kỳ hay muốn tắt máy?"

"Tắt máy."

Tút.

Thùng xe trở nên yên tĩnh.

Trải qua nửa tiếng lịch trình, xe bay của trại giam cuối cùng cũng dừng lại phía trước Sở Giới thiệu việc làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!