Chương 4: (Vô Đề)

Trình Bất Ngộ vừa xinh đẹp vừa nhỏ nhắn, người khác sẽ không bao giờ tưởng tượng được cậu có thể thành thạo những việc như thế này. Không kiêu ngạo, không tự phụ, là một kiểu chính trực khiến người ta không thể chê trách được.

Nhưng cũng chính vì cái kiểu chính trực không chê vào đâu được đó, có vài lúc cậu sẽ khiến người khác cực kỳ căm tức.

Khi cậu về nhà họ Trình, không ai thích cậu, nhất là mấy người bạn cùng lứa học kinh kịch chung, bọn họ tìm mọi cách để bắt nạt cậu. Đám thanh thiếu niên này ở Kinh Thành, khi đã nổi ý xấu lên là không quan tâm đến ai, có khi còn cố ý làm một cô gái nhỏ khóc, nhưng chỉ có Trình Bất Ngộ là không như vậy.

Trình Bất Ngộ luôn ngay thẳng, vừa đoan chính vừa nghiêm túc, là một người rất thờ ơ. Khi bị người khác trêu chọc, cậu không hề có phả ứng gì, luôn luôn giữ được vẻ mặt lãnh đạm của mình, dần dần khiến người khác cảm thấy không còn gì thú vị nữa mà bỏ đi.

Cố Như Trác quay mặt đi: "Được rồi, các cậu đừng ức hiếp người khác."

Anh quay đầu muốn tránh, nhưng Trình Bất Ngộ chỉ nhìn chằm chằm điếu thuốc trên môi anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ vai anh, vịn lấy sô pha rồi cúi đầu chặn anh lại, châm lửa cho Cố Như Trác — ngay lúc này, cậu lại thận trọng ngước mắt lên nhìn anh, ánh nước sóng sánh nơi đáy mắt, vẻ ngoài trong trẻo mà lạnh lùng giờ đây lại đột nhiên sáng rõ.

Cố Như Trác vẫn ngồi dựa vào ghế sô pha, không nói cũng không động đậy gì, như thể cả cơ thể anh đột nhiên dừng lại trong thời khắc đó.

Không biết bên cạnh có ai 'khụ' một tiếng: "Mẹ nó, sao mà kích thích thế nhỉ."

Quý Khanh dường như cũng hơi ngẩn ngơ: "Chắc là do, phúc lớn... ý tôi là của Cố ca."

Trình Bất Ngộ châm xong điếu thuốc, đứng dậy trở về chỗ cũ, trên mặt không có biểu tình gì.

Những người khác vẫn chưa chơi đã, có người nhiều chuyện còn đang muốn quấy rối tiếp thì cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài thô kệch mở cửa bước vào. Trước khi mọi người định làm gì thì đã đi đến, sang sảng nở nụ cười: "Có chuyện gì vậy, hôm nay trong quán không đủ người nên có nhờ đứa em đến giúp một tay, không hiểu chuyện mà đã lên đây, thế nào, có làm các vị khách hiếm ở đây không vui không?

Nếu có chuyện gì em nó làm không tốt, người làm anh tôi đây thay mặt đứa em nói xin lỗi các vị."

Hải Thanh thong dong đến muộn.

Y làm trong phim trường Tinh Truyền đã lâu, người trong ngành cơ bản sẽ không coi thường y, cả đám người đều khen: "Ông chủ, đây là em của anh à? Vừa ngoan vừa biết cách chơi nữa. Anh quen cậu ấy từ bao giờ vậy, khi nào thì giới thiệu cho mấy người bọn tôi đây?"

"Cái đó thì dễ thôi, các cậu muốn biết cái gì tôi sẽ nói cái đó."

Hải Thanh bình tĩnh ôm ôm bả vai Trình Bất Ngộ, ra hiệu cho cậu rời đi trước.

"Mùa đông năm ngoái không phải có người tới quán rượu này của tôi gây chuyện sao? Tôi đã say mà còn bị chai thủy tinh đập vào người, thiếu chút nữa là chết cóng ngoài đường rồi, là Tiểu Trình đưa tôi đến bệnh viện. Người ta là sinh viên giỏi của Tinh Truyền đấy, đứng đầu cả hai chuyên ngành trong trường. Có điều mới là sinh viên thôi, còn hơi non nớt, sau này nếu các cậu gặp cậu ấy ở trong giới có thể hỗ trợ chỉ dẫn một chút."

Tạng người của Hải Thanh khá to, Trình Bất Ngộ đứng bên cạnh giống như một học sinh được cha mẹ dắt đi, vai lưng thẳng tắp, da trắng như tuyết, dáng vẻ sạch sẽ đơn thuần.

Những lời vừa rồi y nói đều rất trôi chảy, vừa cười khích lệ Trình Bất Ngộ, vừa giao nhiệm vụ cho cậu: "Xuống nói với quầy bar mở thêm mấy chai rượu đem lên đây, loại tốt nhất ấy, hôm nay nhiều khách quý như vậy, dù anh có kiêng rượu cũng phải ở lại bồi vài ly!"

Trình Bất Ngộ gật gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nguyên một phòng này, ngoại trừ Cố Như Trác ra thì đa số đều là khách quen của quán, Trình Bất Ngộ vừa đi, bọn họ nói chuyện cũng ngả ngớn hơn.

Quý Khanh cười nói: "Lão Hải, tôi thấy đứa em ngoan ngoãn này của anh cũng không tệ, vừa rồi tôi bảo cậu ấy châm một điếu thuốc cho Tiểu Trác Gia, cậu ấy giỏi việc đó đấy. Đừng để bị mấy đứa em này lừa, cuối cùng mất tiền như chơi."

"Việc đó chắc chắn không xảy ra đâu." Hải Thanh nghiêm túc nói: "Là đứa nhỏ mồ côi cha, mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu ấy. Lớn lên trong gia cảnh nghèo khó thì phải khéo giao tiếp, nhạy bén sớm thôi."

"Ồ, vậy thì không có gì lạ." Quý Khanh cảm thán một câu, "Là sinh viên Tinh Truyền sao? Giới này hiểm độc lắm, vậy thì anh phải trông chừng cậu ấy cẩn thận."

Bọn họ tuy rằng giàu sang phú quý, nhưng cũng từng nhìn thấy khá nhiều chuyện, càng là mỹ nhân không có tiền, không có chống lưng, thì lại càng khó trở mình được.

Hải Thanh cười cười: "Tôi rất yên tâm với cậu ấy. Cậu ấy ngoan lắm, tâm tư lại ngay thẳng."

"Ông chủ Hải đã nói như vậy, mấy cậu hiểu chưa — ý là không phải người qua đường, đừng có mong xuống tay với cậu ấy, có hiểu không?" Mấy người khác cười ha hả.

"Nhưng mà đẹp thật đó." Quý Khanh vẫn còn đang cố nhớ lại, "Đã nhiều năm rồi tôi chưa gặp ai đẹp như vậy, Cố ca, cậu thấy có đúng không? Vừa rồi cậu là người gần cậu ấy nhất, thấy rõ nhất."

Cố Như Trác lười biếng, vẫn là nụ cười xán lạn khiến người ta không nỡ đánh: "Không chú ý, quên rồi."Trình Bất Ngộ trở về quầy bar, đổi nhân viên mang rượu lên, sau đó yên ổn ngồi ngốc ở đó đến nửa đêm.

Gần rạng sáng, trong quán rượu xảy ra chút chuyện — có một cô gái uống quá chén rồi bất tỉnh, nghi là ngộ độc rượu, Hải Thanh mang theo một nhóm người vội vã chạy tới bệnh viện, việc còn lại để nhân viên lo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!