Thật ra, Cố Như Trác không biết rõ Trình Bất Ngộ thích anh từ khi nào.
Trong hai năm học kinh kịch thời trung học kia, Trình Bất Ngộ luôn rất yên tĩnh, thường ngồi trong một góc, không ai chú ý, không hay nói chuyện, tính tình cũng lạnh nhạt.
Anh biết chuyện này là khi hai người được sắp xếp diễn "Kinh Mộng" cùng nhau.
Đây là hồi đầu tiên của vở kịch mà Trình Bất Ngộ chuẩn bị diễn trên sân khấu, một phần biến tấu từ "Mẫu Đơn Đình"(1). Cố Như Trác theo phái kinh kịch Thanh Y(2), cho nên không có hứng thú với loại Côn khúc(3) ê a uyển chuyển này, nhưng ông cụ Trình cứ bắt anh tập cùng Trình Bất Ngộ, vì thế mỗi tối sau giờ tan học, anh đều phải sắp xếp diễn đôi với cậu.
(1) Mẫu Đơn Đình: là một trong những vở kịch nổi tiếng nhất trong lịch sử sân khấu Trung Quốc. Nội dung chủ yếu của Mẫu Đơn Đình là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.
(2), (3) Thanh Y và Côn Khúc: đều là những loại hình khác nhau của Kinh kịch, Côn khúc cần uyển chuyển, ê a hơn, thường sử dụng vần Trung Quốc; Thanh Y phóng khoáng hơn, xóa mờ sự khác biệt của giữa các kiểu mẫu vai nữ truyền thống như: Hoa Đán, Thanh Y, Đao Mã Đán.
Đôi khi cũng có các anh em đồng môn đến vây xem.
Ông cụ Trình nói, trong lứa thế hệ trẻ ngày nay, ông chưa từng thấy ai có thể hát được "Kinh Mộng" thành như vậy. Khi đó, Trình Bất Ngộ mới chỉ mười lăm tuổi, cậu diễn mà như là chính nhân vật đó bước ra từ vở kịch, thanh nhã như tiên, xinh đẹp như mộng.
Trong vở, Đỗ Lệ Nương thả bộ trong khung cảnh mùa xuân, vậy thì chỉ cần cậu đứng đó, mùa xuân liền hiện hữu trên sân.
Đến một hôm nọ, thằng hai trong đám đàn em của anh đi tới, thúc cùi chỏ vào anh: "Anh cả, em nói với anh chuyện này nhé?"
Khi đó, anh vừa mới hết vai diễn, đang thay lại bộ quần áo thường ngày, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"
Đàn em đi vào góc phòng bĩu môi chỉ: "Anh xem cậu ta kìa."
Vì thế, anh nhìn theo tầm mắt của thằng hai — Trình Bất Ngộ trước giờ vẫn luôn là cái bóng cô độc, kể cả sau khi diễn xong, cậu cũng ở một bên tự thay đồ trong im lặng. Vậy mà ngày hôm ấy, anh thấy Trình Bất Ngộ không hề động đậy, vẫn đang ngồi tại chỗ, tẩy trang cũng không tẩy, chỉ ngẩng lên nhìn anh.
Cố Như Trác chỉ nhìn vào ánh mắt đó một lần mà đã bị ấn tượng sâu sắc
- khóe mắt đôi mày thường ngày luôn lãnh đạm, lạnh nhạt của Trình Bất Ngộ, giờ đây lại nóng bỏng như lửa.
Đó là ánh mắt của một người đang nhìn người mình yêu.
Sau khi nhận ra ánh mắt của anh, Trình Bất Ngộ liền quay mặt đi.
Người đàn em đó lại bĩu môi khinh thường: "Cậu ta nhìn anh như vậy lâu rồi đó, anh cả, hình như là có ý gì đó. Anh không để ý bình thường cậu ta cứ bám lấy anh sao?"
Cố Như Trác lại không biết gì về chuyện này, nhưng từ đó trở về sau, thỉnh thoảng anh sẽ bắt gặp ánh mắt Trình Bất Ngộ nhìn mình.
Đó là một ngày giữa hè oi bức, được đệm trong tiếng Thủy Ma Khang(4) trầm bổng du dương. Khi ấy, ngày nào Cố Như Trác cũng phải học thuộc Mẫu Đơn Đình, cứ lặp đi lặp lại lời thoại "Kinh Mộng". Nửa đêm khi anh đang say ngủ, Cố Như Trác sẽ nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ trong cơn ác mộng đã ám ảnh anh từ rất lâu, và câu nói kia dường như vang vọng bên tai anh.
"Tình bất tri sở khởi."(5)
(4) Thủy Ma Khang: là một cách hát của Côn Kịch, 'thủy ma khang' còn có nghĩa là tiếng hát trầm bổng như tiếng nước.
(5) Tình bất tri sở khởi: tình không biết bắt đầu từ đâu."Được rồi, chúng ta đi thôi."
Trình Bất Ngộ sau khi lấy thuốc xong thì quay sang nói với Chu Tiểu Nguyên. Vết thương của cậu cũng không quá nghiêm trọng, chủ yếu là bầm tím nhẹ và có vài vết trầy xước, nhìn thì có vẻ chảy máu rất nhiều nhưng trên thực tế sẽ hồi phục rất nhanh.
Chu Tiểu Nguyên thay cậu trả tiền thuốc trước, hai người bắt xe buýt về trường, định tìm xem có thể thấy điện thoại của Trình Bất Ngộ ở nơi gặp tai nạn hay không.
Hôm nay trời mưa, cả ngày cũng không có mấy ai qua lại nơi ngõ tắt này, quả nhiên điện thoại của Trình Bất Ngộ vẫn còn nằm ở đó.
Trình Bất Ngộ nhặt lên, lau đi nước mưa và bùn đất dính bên trên rồi phát hiện ra ngoại trừ một vết nứt màn hình thì điện thoại vẫn dùng được bình thường, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt rồi, chúc mừng cậu tìm được điện thoại, hôm nay tớ đãi cậu bữa lẩu." Chu Tiểu Nguyên nói: "Đổi điện thoại rất phiền phức, mấy hôm trước tớ mới đăng ký thêm lớp nhảy và thanh nhạc, tốn tiền lắm."
Bọn họ đi ăn lẩu, Chu Tiểu Nguyên ngồi ở đối diện cậu, ầm ầm đăng bài lên Weibo.
Là một blogger vlog gây phẫn nộ, cậu ấy rất giỏi nắm bắt mọi thông tin mình có được: "Đang đi xe đạp bị tông vào một chiếc Maybach là trải nghiệm như thế nào? Mau tới hỏi @Trình Bất Ngộ không ăn hành tỏi nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!