Chương 52: Trầm Luân

Edit: Yin

- Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @YinKeAi)

Tô Du sửng sốt khi đọc tin nhắn Đổng Sóc Dạ gửi vào nhóm.

Không phải vì chuyện đặt cược, mà vì hai người từ nhỏ đến giờ vẫn luôn thích chọc ngoáy nhau.

Nhà của Hạ Nhiên đối diện Đổng Sóc Dạ từ khi còn bé, từ nhỏ Hạ Nhiên đã gọi Đổng Sóc Dạ là anh, quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn với y.

Y không quan tâm chuyện người khác cá cược, y chỉ quan tâm mỗi một việc.

Y ngay lập tức gọi điện: "Là sao? Cậu nói công nghệ bây giờ không thể nào giải quyết là ý gì, vụ án anh dâu nhận lần này khó nhằn đến vậy?"

Đổng Sóc Dạ nhàn nhạt nói: "Thế nào, không khảo sát trước khi đầu tư mà lại đi hỏi đối tác của mình? Có ai cá cược như cậu không hả?"

Tô Du: "Mẹ nó, tôi ủng hộ anh dâu vô điều kiện thì có vấn đề gì! Cậu đừng nói lời thừa nữa, nói cmn ra đi."

"Nói để cậu tiết lộ cho Lâm Thủy Trình?" Đổng Sóc Dạ vẫn chậm rãi.

Tô Du bị nói trúng tim đen thì dày mặt giả ngu: "Làm người ai làm thế, tôi và anh ấy đâu có không thân thiết đến vậy.

Cậu kêu tôi đền tiền chẳng lẽ tôi không được hỏi gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì cậu nói tôi nghe xem.

Chiều đi ăn BBQ, không gặp không về."

"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn đi ăn thôi nhỉ?" Đổng Sóc Dạ chợt dừng một thoáng, có vẻ như đang kiểm tra lịch trình với thư ký, sau đó quay lại nói cho Tô Du, "Tối nay đi không được, phải về ăn cơm với ông già, nếu đang rảnh thì ghé chỗ canteen hành chính tổng hợp mà ăn ké, còn không thì cứ nói qua điện thoại."

Tô Du lập tức nói: "Tới liền! Ăn gì cũng được, còn đỡ hơn về nhà ăn bắp cải luộc."

Đổng Sóc Dạ cười.

Cải luộc của nhà Tô Du là cải luộc đúng nghĩa, nhạt như bã chim.

Nhà Tô Du cũng rất khó, bình thường cũng không được ăn vặt.

Có thể thấy rõ nhất là lúc vào sơ trung, khi đó Tô Du và Phó Lạc Ngân cùng ở nội trú trong ký túc xá trường trung học Tinh Đại.

Đồ ăn ở sơ trung nổi tiếng khó ăn, ngày nào Phó Lạc Ngân, Đổng Sóc Dạ và Hạ Nhiên cũng phải đi mua mì gói của mấy bà dì ở quầy quà vặt, chỉ có Tô Du là có thể nuốt đống đồ ở nhà ăn, đã vậy còn thắc mắc: "Tôi thấy cũng ngon mà?"

Tô Du nhanh chóng ra ngoài bắt một chiếc taxi chạy ù đến văn phòng tổng vụ.

Vừa vào y đã nhanh tay chỉa gói hồng trà ngon mà Đổng Sóc Dạ diếm, sau đó lại đến phòng trà lấy sữa bột.

Pha trà sữa xong xuôi y mới đặt mông đối diện Đổng Sóc Dạ, thong thả nói: "Thầy Đổng có cao kiến gì? Xin mời."

Đổng Sóc Dạ điều khiển laptop chiếu hình lên tấm bảng.

Hình được chiếu bất ngờ là bảng báo cáo tổng kết vụ giám định danh họa của phòng hành chính tổng hợp.

Slide đầu tiên là đồ thị quét bằng sóng siêu âm của hai bức tranh, đây là di tác của một họa sĩ nổi tiếng thế giới.

Tô Du không hiểu rõ giá trị nghệ thuật bao nhiêu, y chỉ biết nếu không truy xét được bức tranh giả thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Đầu tiên, đây là tranh sơn dầu thế kỷ 15, kể từ khi hoàn thành đến nay đã bị mất trộm ròng rã 17 lần.

Sau lần mất trộm cuối, bức tranh đột nhiên xuất hiện nặc danh tại buổi đấu giá và được mua bởi một người đức cao vọng trọng, người đó còn định hiến cho viện bảo tàng ở lễ thọ 75 tuổi, nhưng ngay trước khi kịp quyên góp thì nó lại bị trộm mất, khi được thu hồi thì lại tìm ra được tận hai bức.

Đã điều tra băng đảng phạm tội, bước đầu xác định là một nhóm tội phạm công nghệ cao bị Liên minh truy nã từ 5 năm trước tên là R-A-N-D-O-M.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!