Chương 43: Vọng Tưởng 1

Edit: Yin

- Beta: BơThất Xử người đến người đi, đêm khuya đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Lâm Thủy Trình được đãi ngộ rất tốt, cậu đã thực hiện quy trình trước đó trong đồn cảnh sát, sau khi cẩn thận báo cáo tình huống áo khoác và ví tiền, nhân viên Thất Xử nói với cậu: "Được, chúng tôi bên này không còn vấn đề gì, xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của Tiểu Lâm tiên sinh."

Lâm Thủy Trình nhìn về hướng Dịch Thủy bị áp giải phía trước: "Thế còn họ?"

Chuyên viên cười cười: "Giam họ lại trước, vốn dĩ dựa theo trình tự bình thường xử lý, nhưng mà hiện giờ Phó thường ủy bên kia truyền tin tức đến nói, bắt giữ trước, ngài ấy muốn tự mình thẩm vấn."

Lâm Thủy Trình nhỏ giọng xác nhận: "......

Phó Lạc Ngân sao?"

"Ừm, đúng." Chuyên viên hiển nhiên biết thân phận của cậu —— "Bạn trai của Phó thường ủy", hữu nghị nhắc nhở nói: "Nếu ngài không bận, chúng tôi có thể đưa ngài đến phòng khách của Phó thường ủy ngồi trước.

Phó thường ủy đang làm việc tại phân bộ Thái Bình Dương cũ, đi xe không gian một chuyến chỉ mất một giờ."

"Không cần, tôi đi trước, cảm ơn các anh." Lâm Thủy Trình đứng dậy, lễ phép cảm ơn.

Chuyên viên ngược lại sửng sốt một chút: "Ngài......

Không đợi Phó thường ủy tới đây sao?"

Lâm Thủy Trình cười cười, nói: "Sáng mai tôi còn đi học."

"Chúng tôi phái người đưa ngài về nhà?" Chuyên viên cũng đứng lên theo, Lâm Thủy Trình lắc đầu từ chối: "Không được, tôi không cần."

Người bình thường nói như vậy là khách sáo, nhưng giọng điệu Lâm Thủy Trình rất lãnh đạm, nghe một lần là đủ để khiến mọi người tin rằng cậu thực sự không cần.

Chuyên viên hơi sững sờ, nhìn theo Lâm Thủy Trình đi ra ngoài.

Điện thoại Lâm Thủy Trình bị Dịch Thủy ném vỡ, hiện tại cũng không liên lạc được với ai.

Thất Xử trả lại áo khoác của Phó Lạc Ngân cho cậu, Lâm Thủy Trình tìm được thẻ ID của mình trong đó, định đón xe buýt trở về.

Địa hình kiến trúc ở Thất Xử rất phức tạp, ra cửa là quang cảnh sân vườn, Lâm Thủy Trình vừa mới đi tới cổng lớn cơ quan, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe đậu cạnh cổng, kế tiếp từ bên trên nhảy xuống một người, xông thẳng về hướng cậu kêu: "Anh dâu! Này, anh dâu! Đừng đi, tôi ở đây nè!"

Tô Du liều mạng chạy về hướng bên này, cuối cùng y đã tới Thất Xử.

Tục ngữ nói "Tới sớm không bằng tới đúng lúc", y vừa đậu xe xong đã gặp được Lâm Thủy Trình.

Tô Du đi xuống xe, thấy Lâm Thủy Trình hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, cười hì hì gãi gãi đầu: "Cái kia, anh dâu, tôi là Tô Du, Phụ nhị kêu tôi tới đây —— mùa thu năm trước chúng ta từng cùng ăn cơm ở phân bộ Giang Nam, cậu còn nhớ không?"

Lâm Thủy Trình nhìn y, rõ ràng không có ấn tượng gì.

Tô Du nghĩ nghĩ, móc di động ra đưa cậu xem ảnh chụp lúc đó, đúng là bộ ảnh y đã cho Đổng Sóc Dạ xem: "Nè anh dâu xem, đây là hình lúc đó chụp chung, chúng ta ở bên ngoài Tinh Đại ăn lẩu, cậu có ấn tượng không?"

"Tên của anh là Tô Du." Lâm Thủy Trình hình như đã nhớ ra, an tĩnh nhìn y, "Tôi biết."

"Á hahahaha, anh dâu nhớ là được rồi, đã nửa đêm rồi tôi đưa cậu về nhà." Tô Du nói.

Tim y đập có chút nhanh.

Cách lâu như vậy mới gặp lại Lâm Thủy Trình, cảm thấy Lâm Thủy Trình còn đẹp hơn lần trước y gặp.

Lâm Thủy Trình nhìn qua có một loại đạm mạc không dính khói lửa phàm tục, làm mỗi khi ánh mắt cậu nhìn qua đây, dùng cặp mắt đào hoa hơi hơi nheo lại nhìn người, phảng phất như ánh mắt linh động của tiên tử.

Ai có thể chịu nổi trời!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!