Chương 41: Vọng Tưởng 2

*

Nghe tin cảnh sát muốn đi lấy bằng chứng, Dịch Thủy hơi hoảng hốt.

Nữ cảnh sát cách vách chạy tới gọi cảnh sát bên này, nói: "Có, thực sự có ví tiền, anh lại đây một chút, bên này có tình huống đột ngột xảy ra."

Gã quay đầu lại xác nhận tình huống với anh em mình, thiếu chút nữa nhịn không được bùng nổ: "Áo khoác là lúc cậu chạy tự mình ném xuống, sao chúng tôi biết có cái ví trong đó! Cậu đây là vu khống!"

Lâm Thủy Trình nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cướp chính là cướp, chứng cứ ở đây, mày là tên cướp, lại ồn ào cáu kỉnh cái gì?"

Dịch Thủy choáng váng.

Giọng điệu Lâm Thủy Trình thậm chí còn rất nhẹ nhàng, rõ ràng là đánh trả lại việc vừa nãy gã nói dối chuyện bọn họ có mối quan hệ tình nhân!

Có chứng cứ, có người bị hại, có ghi chép báo nguy.

Bọn họ hoàn toàn lâm vào bị động, có nói như thế nào cũng không nói được!

Tình huống trong sân trường Đại học, nếu là đơn thuần chặn người đánh nhau, thông thường sẽ hòa giải cho xong việc, nếu là sinh viên trường này, văn phòng học vụ sẽ đưa ra mức xử phạt người đánh, mà nếu là người ngoài trường làm, chỉ có thể được phân loại là tranh chấp riêng tư, cảnh sát không thể can thiệp quá nhiều.

Nếu xác định là cướp tiền, vậy sẽ khác.

Đây có thể coi như là bôi một vết nhơ trong hồ sơ cá nhân, đối với cảnh sát mà nói cũng dễ xử lý hơn, một khi xác nhận, trực tiếp tạm giam phạt tiền, ép buộc nhận lỗi, nếu tạo thành thương tổn lớn, rất có thể sẽ bị bắt vào tù.

Lâm Thủy Trình biết áo khoác có ví của Phó Lạc Ngân, tuy trong bóp tiền chỉ có tấm thẻ cậu không biết là gì và một ít ghi chép vụn vặt, nhưng cậu quyết định đánh cược một phen.

Đánh cược không phải tấm thẻ kia, mà là cái ví.

Vài ngày trước cậu đã biết hình như Phó Lạc Ngân có gia thế hiển hách, vì thế cậu đánh cược cái ví tiền này là nhãn hiệu xa xỉ, chỉ cần giá cả đạt tới số tiền phạm tội, đám người Dịch Thủy có giở nhiều thủ đoạn cũng không tác dụng.

Thấy tình thế đã xảy ra một ít biến hóa, Dịch Thủy có chút dao động.

Gã suy tư một hồi, khẽ cắn môi nói cho Lâm Thủy Trình: "Mày, bây giờ mày huỷ bỏ báo án, tao sẽ tìm người giúp mày có tên trong danh sách, chắc mày biết giáo sư Số viện La Tùng?"

Gã biết tình hình gia đình Lâm Thủy Trình không tốt, nghe Âu Thiến nói, Lâm Thủy Trình chỉ là một tên vì cái lợi trước mắt mà cướp công, nhất định rất khát vọng một lối thoát tốt.

Thấy Lâm Thủy Trình không nói lời nào, gã duỗi ngón tay ra một con số: "Cho mày số này, thế nào? Mày ra ngoài xã hội, chắc rất thiếu tiền ha?"

Phó Lạc Ngân khẳng định đã đưa tiền cho Lâm Thủy Trình, nhưng nhìn cách ăn mặc đơn giản của cậu, coi như có cho, cũng bị tiêu xài hết, hoặc là căn bản chưa cho, đây không phải bao dưỡng mà là Lâm Thủy Trình cho người ta chơi không.

Dưới lời khuyên của gã, Lâm Thủy Trình tựa hồ hơi dao động.

Cậu nâng mắt lên, lông mi hơi rũ, hình như có thâm ý: "Vậy về sau tụi mày còn đánh tao không?"

Cậu nói rất nhẹ, lúc này nhìn cậu trông như một học sinh ngoan.

Tuy Dịch Thủy biết bây giờ không phải thời điểm, nhưng kiềm không được tâm thần rung động, giọng nói nhịn không được hạ thấp vài phần: "Chắn chắn, về sau không đánh mày, lần này là mày chọc phải bạn gái tao, tao muốn dạy dỗ mày một chút, về sau chú ý đừng chặn đường của người khác là được."

"Được." Sau khi Lâm Thủy Trình nói xong, ra cửa kêu cảnh sát.

Trong lòng Dịch Thủy vui vẻ —— Mặc dù là quân bại trận, nhưng việc vẫn như cũ còn đường cứu vãn! Tên Lâm Thủy Trình này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, sau này nói không chừng còn có thể......

Tuy trước kia gã chưa làm qua đàn ông, nhưng Lâm Thủy Trình lớn lên đẹp như vậy, gã cũng có thể ủy khuất một chút.

Cảnh sát bước vào cửa, hòa ái hỏi cậu: "Sao vậy, còn có chuyện gì sao?"

"Có." Lâm Thủy Trình từ túi quần móc ra một bút ghi âm mini, đọc từng chữ rõ ràng, "Bổ sung chứng cứ, bọn họ thừa nhận chuẩn bị tập kích tôi, đây là ăn cướp và cố ý thương tổn."

......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!