Chương 43: Ngày Thứ 41 Ly Hôn

Ngày hôm sau, thời gian làm việc buổi chiều, công viên Nam Tĩnh gió xuân mang theo ánh nắng ấm áp tươi đẹp, nơi nơi đều là các bác nhảy quảng trường, tập thể dục, đánh Thái Cực, vô cùng náo nhiệt cảm nhận xã hội chủ nghĩa hài hòa.

Lương Yên ngồi xổm trên cột đá nhỏ của công viên, khóe miệng run rẩy mà nhìn đối diện các bác đang nhảy quảng trường, người múa dẫn đầu chính là một bác gái, ở trong một đám bác gái xuất chúng nhất.

Bởi vì công viên đều là các bác lớn tuổi, Lương Yên cho dù không vũ trang gì thì cũng không ai nhận ra cô, Lục Lâm Thành cũng chỉ đơn giản đội một chiếc mũ, ngẫu nhiên trên đường có một vài bác nhìn anh một cái, cũng không biết là bởi vì cảm thấy thoạt nhìn quen mặt hay là chỉ cảm thấy tiểu tử này lớn lên soái.

Hai người ra cửa đều cố tình trang điểm bình thường, quần áo màu tối, ở trong các bác gái tthậm chí vô cùng hài hòa.

Cho nên nói có một ít nghệ sĩ khi đi ra ngoài lại đem chính mình bọc kín mít, vừa khẩu trang vừa đội nón, còn mang kính râm, tựa hồ sợ bị người nhận ra, kết quả trong đám người nổi bật nhất vẫn là học. Giống như bình thường trang điểm, hiện tại xã hội này mọi người đều bận rộn vì việc của mình, lại có ai mỗi ngày nhàn rỗi đi quan tâm một người qua đường có phải là minh tinh hay không.

Lương Yên nghe nhạc quảng trường một lúc, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Lâm Thành: "Anh gọi tôi tới nơi này làm cái gì?"

Lục Lâm Thành không nhìn cô: " Lúc trước đã từng tới chỗ này, biết đâu nơi này có thể trợ giúp cô khôi phục bệnh tình."

Anh đã hỏi mấy bác sĩ nổi tiếng trong nước và ngoài nước, họ nói là đối với người bệnh mất trí nhớ, nên để những sự kiện khắc sâu trong ký ức diễn ra một lần những sẽ giúp kích thích trí nhớ.

Lục Lâm Thành lăn qua lộn lại suy nghĩ một hồi anh cùng Lương Yên, sự việc lập lại, vì thế liền nghĩ tới cái công viên này.

Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành kêu cô ra là để nói chuyện quan trọng, loại chuyện mất trí nhớ loại này cô không cần bắt buột để nhớ lại, Lục Lâm Thành sao lại nhiệt tình như thế, lập tức từ trên tảng đá nhảy xuống: "Tôi trước kia đã tới nơi này? Cùng anh?"

Lục Lâm Thành duỗi tay kéo cô lại: "Đi theo tôi."

Lương Yên đứng cách anh một chút, rõ ràng không vui, kéo xa khoảng cách với Lục Lâm Thành,  nhìn nhìn xung quanh: "Lôi lôi kéo kéo, bị chụp đến làm sao bây giờ?" Nơi này tuy rằng đều là các bác gái, nhưng vạn nhất có bác gái tính trẻ con theo đuổi thần tượng thì sao? Ly hôn rồi lại bị chụp ở bên nhau,  bộ dáng này giống gì đây.

Lục Lâm Thành duỗi tay bắt trúng không khí, nắn vuốt ngón tay: "Cũng tốt."

Hai người đi từ từ vòng quanh hồ nhân tạo ở công viên hai vòng.

Lục Lâm Thành vẫn luôn đi rất chậm, đây là một cảnh tượng lãng mạn nhất của anh và Lương Yên lúc xưa, trước kia Lương Yên gọi anh đến cái công viên này, vỗ bộ ngực cùng anh bảo đảm các bác gái đều không biết đến anh, sẽ không có người chụp lén bọn họ.

Anh lúc ấy nhìn Lương Yên vỗ ngực cam đoan thì nhíu mày, miễn cưỡng cùng cô đi quanh hồ nhân tạo trong công viên hai vòng.

Anh nhớ rõ Lương Yên khi đi bộ vẫn luôn cố ý vô tình cùng anh trò chuyện, anh vẫn như cũ, không trả lời cô .

Đi xong vòng thứ hai, Lục Lâm Thành dừng lại, nhìn Lương Yên sườn mặt, có chút cẩn thận hỏi: "Cảm giác thế nào, nhớ tới việc gì không?"

Lương Yên chậm rãi quay đầu, trả lời anh bằng một cái biểu tình phức tạp "Tôi nên nhớ tới việc gì gì sao".

Lục Lâm Thành sửng sốt một chút: "…… Nếu không chúng ta lại đi hai vòng nữa?"

Lương Yên nhìn anh, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nói: "Lục Lâm Thành, anh thật sự rất rảnh nha." Cho nên anh hôm nay kêu cô tới, chính là vì muốn tìm kiếm ký ức đã quên của vợ trước sao? Thời gian ảnh đế khi nào lại không đáng tiền như vậy?

Lục Lâm Thành rất rảnh: "………………"

Lương Yên đành phải lại bồi Lục Lâm Thành đi thêm môth lúc,  rốt cuộc cô tìm ký ức cho Lục Lâm Thành hay vẫn là Lục Lâm Thành tìm cho cô, hai người trên đường gặp một bà mẹ đang bế con, đi ngang qua thì nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thành, cuối cùng nhịn không được ôm đứa bé chạy lại: "Xin hỏi anh là Lục Lâm Thành sao?"

Ai nói sẽ không bị nhận ra, này không phải là bị nhận ra rồi sao, may mắn hai người đi đường cách một đoạn lớn, hơn nữa bà mẹ kia chỉ chú ý tới Lục Lâm Thành, vì thế Lương Yên chạy nhanh qua làm bộ không quen biết Lục Lâm Thành.

Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua Lương Yên đang chạy trốn chín, sau đó đối với bà mẹ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lục Lâm Thành trước khi tiếng thét chói tai xuất hiện kịp thời làm tư thế im lặng.

Bà mẹ nhanh chóng che lại miệng mình.

Lục Lâm Thành ứng phó với việc bị fans nhận ra rất thuận buồm xuôi gió, giúp bà mẹ ký tên, uyển chuyển từ chối chụp ảnh chung, khi đuổi được bà mẹ đi, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Lương Yên không thấy đâu rồi.

Di động nhận được một tin nhắn.

Lương Yên: [ tôi còn có việc, đi trước. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!