Lương Yên đang suy nghĩ, điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
Lương Yên móc di động ra nhìn nhìn, số điện thoại biểu hiện là một chuỗi con số xa lạ.
Khương Mộc: "Ai vậy?"
"Không biết." Lương Yên do dự một chút, nghe điện thoại: "Uy."
Đối diện rõ ràng thanh âm của đàn ông: "Là tôi."
Lương Yên đành phải hỏi tiếp: "Anh là ai a?"
"......" người ở điện thoại kia tựa hồ dừng một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói, "Lục Lâm Thành."
"!!!"Lương Yên sợ tới mức di động từ lòng bàn tay vừa trợt xuống, trên không trung tạo thành vài cái vòng quay sau nguy hiểm mới có thể bắt được.
, Lục Lâm Thành đêm qua không ngủ nên tiếng nói hơi khàn: "Lương Yên, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Lương Yên vốn tưởng rằng Lục Lâm Thành sẽ mắng cô ngay lặp tức vì bị sao tác CP, nếu không cũng nói cô mấy câu, nhưng không nghĩ rằng ngữ khí của anh nghe rất bình thường, phảng phất người bị cô cuốn vào tin đồn không phải anh vậy, Lương Yên trước đó cũng không nghĩ tới hủy theo dõi sẽ dẫn đến chuyện lớn như vậy, rốt cuộc tất cả đều là do cô tạo thành, liên lụy đến Lục Lâm Thành nên lòng có chút áy náy, cho nên nói chuyện cũng nhường nhịn một chút, chỉ quy quy củ củ mà đáp: "Được."
Lục Lâm Thành: " Ngày kia cô hẳn là rảnh đi, tôi ngày kia về nhà."
"…… Nhà?" Lương Yên ngay từ đầu không phản ứng lại, sau đó mới ý thức được Lục Lâm Thành trong miệng nói "Nhà" hẳn là khu chung chư hơn 200 mét vuông ở tiểu khu Nam Tĩnh kia, Khương Mộc nói bọn họ chia phòng ở.
"Ân." Lục Lâm Thành nhàn nhạt đáp, "Không có gì việc gì nói tôu cúp máy đây."
Lương Yên buông di động, trên màn hình hiện nhật ký cuộc nói chuyện 30 giây nhắc nhở cô đây không phải nằm mơ.
Khương Mộc vừa thấy phản ứng của Lương Yên liền biết người gọi điện thoại khẳng định là Lục Lâm Thành, thò lại gần hỏi: "Anh ta nói cái gì? Mắng em?"
"Không có." Lương Yên lắc đầu, "Anh ấy chỉ nói muốn cùng em giáp mặt nói chuyện."
"Giáp mặt nói chuyện ?" Khương Mộc nhíu mi, "Anh ta không nói gặp mặt nói chuyện gì sao?"
"Cũng không có." Lương Yên tiếp tục lắc đầu, nhưng nội tâm đã có suy đoán.
Chuyện hủy theo dõi sau đó lên hot search một chút cũng không tức giận, gọi điện thoại ngữ khí bình tĩnh, còn phải gặp mặt nói chuyện.
Lương Yên chỉ nghĩ tới rồi một cái khả năng ——
Bởi vì Lục Lâm Thành phải gặp mặt cùng cô nói ly hôn a.
*****************
Khương Mộc phát hiện Lương Yên sau khi nghe điện thoại đột nhiên an tĩnh, tay nắm di động lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia, giống một con thú nhỏ cô đơn.
Lương Yên hít hít cái mũi.
Quả nhiên vẫn là ly hôn.
Phảng phất về tới khi còn nhỏ, cha mẹ vĩnh viễn cãi nhau đột nhiên có một ngày không cãi nhau, hai người còn cùng nhau mang cô đi tiệm cơm ăn cơm, Lương Yên nhớ rõ khi đó cô tay trái nắm tay ba tay phải nắm tay mẹ, một đường nhảy nhót cao hứng đến mặt đều đỏ, hai người họ nắm tay cô mang đến trường học thể thao nội trú.
Lương Yên cắn ngón tay, nhìn chính mình bị cha mẹ ruột thịt giao cho giáo viên chăm sóc, mẹ cô ngồi xổm xuống sửa sửa cổ áo cô: "Ba ba cùng ma ma đã ly hôn, chúng ta đều không thể chăm sóc con, về sau Yên Yên liền sống ở trong trường học này, chúng ta rảnh liền tới thăm con, có tốt không?"
Lương Yên không phải loại người được yêu thương mà lớn lên hở chút là khóc lóc la lối, giọng ôn nhu mềm mại, vành mắt hồng hồng nói "Hảo", sau đó liền nhìn một nam một nữ, ở cổng trường nói chuyện cùng người lạ rồi đường ai nấy đi.
Lương Yên nhìn thân ảnh hai người kia, nắm tay nhỏ nắm chặt, làm một việc to gan nhất.
Cô đột nhiên khóc lóc chạy lên đuổi theo, tê tâm liệt phế mà ở phía sau kêu gọi, hai người kia phảng phất nghe thấy cô khóc hô, vẫn cứ không quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!