Nhan sắc Sở Tích tựa như họa, nháy mắt đẹp vô cùng, Cố Minh Cảnh tính nói vài lời liền nghẹn lại.
Hai người ăn tối xong, Sở Tích mở Weibo ra xem một chút, vừa rồi cô đăng hình nấu cơm kia nhận được lượng tương tác không tồi, dù sao biết nấu cơm hay nấu cơm ngon đều là điểm cộng trong mắt người khác, lượt like trên Weibo rất nhanh đã hơn mười vạn, Sở Tích đọc bình luận thấy cô được khen thì cả người có chút lâng lâng.
[ Tích hiền thê lương mẫu của tôi! ]
[ Tích Bảo vậy mà còn biết nấu cơm, quá được rồi!!! ]
[ Bàn đồ ăn này nhìn ngon quá, muốn ăn cơm Tích Bảo nấu. /Chờ mong. jpg/ ]
[ Người làm mẹ như tôi tại sao trước kia lại bỏ lỡ đứa con gái trong bảo tàng này a. ]
……
Sở Tích vui vẻ cười cười lướt xem bình luận, kết quả đột nhiên phát hiện bây giờ đã hơn 10 giờ tối.
Trời ạ!
Thời gian nấu cơm và ăn cơm thật sự không ít, nhưng cũng không ngờ lại trôi qua nhanh như vậy, Sở Tích đột nhiên đứng lên: "Trễ lắm rồi, em phải về nhà."
Cố Minh Cảnh không ngờ đã trễ thế này mà Sở Tích còn muốn về nhà, hơi nhíu mày: "Em về bằng cái gì?"
Sở Tích cũng đang suy nghĩ cô nên về bằng cách gì, đã hết tàu điện ngầm, vừa rồi cô đã nhắn Tiểu Nghiêm về nhà trước.
Gọi xe?
Sở Tích nghĩ đến tin tức về những cô gái đơn độc đặt xe đêm khuya xảy ra chuyện bất trắc thì run lập cập.
Cố Minh Cảnh: "Đã trễ thế này rồi, trợ lý của em không phải đã về rồi sao? Đặt xe cũng không an toàn."
Anh ân cần nói: "Anh đã uống rượu nên không thể chở em được, em ở lại đây một đêm đi."
Anh thấy Sở Tích do dự nên bổ sung thêm: "Hay là anh đưa chìa khóa xe cho em, em có thể tự lái xe về."
Sở Tích: "………………"
Hay cho một tên đàn ông tâm cơ.
Anh biết rõ cô không có bằng lái còn để cô tự lái xe về?
Ngày mai cô phải đến trường lái xe báo danh chọc tức chết anh.
May là nhà Cố Minh Cảnh có dự phòng sẵn vật dụng cá nhân nên Sở Tích quyết định ngủ phòng khách nhà anh.
Sở Tích không có đồ ngủ, ban ngày vì ghi hình chương trình nên cả người ra mồ hôi rất khó chịu, ban đầu cô định mượn Cố Minh Cảnh một cái áo rộng mặc đỡ một chút nhưng không ngờ lại phát hiện thứ khác trong tủ quần áo.
Một bộ váy ngủ tơ tằm gợi cảm.
Sở Tích giống như phát hiện cái gì đó, đột nhiên có chút không thoải mái, theo bản năng muốn nhíu mày, rồi bỗng nhiên nhớ lại, váy ngủ kia… hình như là của cô.
Là của cô.
Sở Tích mang theo tâm trạng phức tạp mà cầm váy ngủ, sau khi tắm rửa xong thì mặc vào, lên giường nằm rồi tắt đèn, trong màn đêm tối đen như mực nhìn lên trần nhà đến xuất thần.
Cô vuốt chiếc váy tơ tằm trên người, xúc cảm tựa như làn da thứ hai, nhớ lại cảnh tượng anh lột nó qua vô số đêm.
Đời người thật sự rất kỳ lạ, hai người đã từng trải qua thân mật như vậy nhưng hiện tại lại ngủ ở hai phòng khác nhau.
Sở Tích bỗng dưng đỏ mặt, sau đó vùi gương mặt đỏ bừng vào trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!