Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt lên tập tư liệu về Sở Tích.
Cố Minh Cảnh vô cùng đau lòng, anh ngẩn người.
Ảnh chụp ở trang đầu là ảnh Sở Tích mười tám tuổi, khi đó cô chỉ vừa mới vào giới giải trí. Cô gái trong tấm ảnh có đôi mắt sáng rực và nụ cười trong trẻo, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể nghĩ đến trong quá khứ cô đã từng trải qua những chuyện như vậy.
Sau đó trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Sở Tích bị bắt nạt, giữa mày Cố Minh Cảnh đột nhiên xuất hiện một tia tàn bạo.
Trợ lý Cao vô cùng hiểu ý, thấy sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình liền biết có chuyện, lập tức cẩn thận bước lên phía trước, tỏ ý anh sẽ đi tìm những tên rác rưởi bắt nạt cô Sở.
Cố Minh Cảnh cũng không phản đối, đáp một tiếng "Ừm", trợ lý Cao rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp anh.
Cố Minh Cảnh nghe tiếng đóng cửa từ trợ lý Cao, anh đột nhiên phát hiện, có lẽ anh, dường như, hoặc là, đã đối với cô gái đáng thương một lòng muốn rời xa anh kia nảy sinh một chút tình cảm không thể nói rõ.
*****
Phòng làm việc, Phó Bạch bị các loại tin tức điên cuồng oanh tạc cả một ngày, đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết đến quá khứ của Sở Tích, kinh ngạc hơn nửa ngày mới tiêu hóa được.
Trước kia anh vẫn luôn cho rằng gia đình của Sở Tích chỉ là không có điều kiện tốt, bù lại ông trời cho cô gái này diện mạo xuất chúng để có thể kiếm cơm mà thôi.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tích, không thể không hỏi: "Trước kia… à… những người bắt nạt em, em không hận bọn họ sao?"
Đáy mắt Sở Tích trầm xuống, cong môi: "Anh nói thử xem, dù sao người ta cũng đã ngồi tù, vậy cũng được rồi."
Phó Bạch: "Ngồi tù???"
Sở Tích ôm gối trong ngực, dựa vào sô pha nói: "Nghe nói năm ngoái gây chuyện đánh chết người, bị bắt ngồi tù 10 năm hay 20 năm gì đó."
Phó Bạch: "……………… Được rồi."
Hot search # Tội nghiệp Sở Tích # treo một ngày, điện thoại của Phó Bạch và Sở Tích liên tục bị truyền thông gọi đến, thế nhưng cả hai đều không nhận cuộc gọi nào.
Tổ chương trình《 Chúng Ta Là Bạn Học 》vừa gọi điện thoại vừa gửi mail đến, tất cả đều là mong muốn Sở Tích quay lại tiếp tục ghi hình.
Phó Bạch cau mày xem mail bên tổ chương trình gửi đến, anh hỏi Sở Tích: "Bên kia mời em quay lại ghi hình, em đi không?"
Sở Tích im lặng. Điều mà cô luyến tiếc nhất trong chương trình chính là cuộc sống thời học sinh, thế nhưng tiết tự học buổi tối kia, cảnh tượng bị đạo diễn thông báo không cần đến nữa vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Đáng tiếc, đời này cô không thể đến trường được nữa, Sở Tích cảm thấy có chút thất bại mà thở dài, sau đó lắc đầu: "Không đi."
Phó Bạch lập tức hiểu ý, gõ lộc cộc lên bàn phím trả lời mail, vừa gõ vừa nói: "Cái chương trình tồi tàn này đáng bị chìm như vậy, không đi thì không đi. Thấy tin tức về em không tốt thì lập tức đẩy em xuống xe, bây giờ thấy em trở mình liền muốn em trở về, làm gì có chuyện đó, hôm nay mày phớt lờ tao, ngày mai bà đây sẽ khiến cho mày trèo cao không nổi!"
Sở Tích nghe Phó Bạch hùng hồn nói lớn hai chữ "bà đây", lông mày cũng giật giật.
Sở Tích đăng nhập tài khoản Weibo chính thức, hai ngày này cô tăng không ít fan. Sau khi Sở Tích đăng hình huy hiệu ba cô lên Weibo, ngày đầu tiên bình luận đến từ "Fan club cả nước của Sở Tích" cũng chỉ có ba chữ: "Ôm một cái".
Fan bên dưới đều đau lòng.
Sở Tích rất cảm động, thật ra cô vốn dĩ đã thoát ra khoảng thời gian khủng khiếp kia rồi, gần đây vết sẹo đột nhiên bị vạch trần, trong lòng nhiều nhất cũng chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối không thể tiếp tục đọc sách.
Sở Tích phát hiện cô cũng nhận được nhiều tin nhắn hơn bình thường, cô vào xem, rất nhiều người xa lạ trên mạng gửi cho cô một đoạn tin nhắn rất dài, kể lại bản thân năm đó cũng bị bạo lực học đường.
Người bình thường đôi khi nghe đến chuyện này dường như cảm thấy xa vời khó có thể gặp được, nhưng nó lại đang thật sự xảy ra ở cạnh chúng ta. Người may mắn vẫn có thể thoát ra từ vũng bùn đó, nhưng lại có rất nhiều người bất hạnh, vĩnh viễn không thể chữa lành vết thương nội tâm của bọn họ. Cảm ơn Sở Tích đã luôn lạc quan hướng về phía trước như vậy, cô đã cổ vũ những người có cùng cảnh ngộ với mình, dẫn bọn họ ra khỏi sương mù.
Hầu như Sở Tích đều trả lời tất cả tin nhắn gửi cho cô, đa số đều là "Cố lên!". Thật ra thời gian đầu bị buộc phải bỏ học cô cũng tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, sau đó bà nội bị bệnh, sau đó cô bắt đầu làm công, mỗi sáng chạy xe ba bánh từ nhà xưởng phát nước cho từng hộ dân, sau đó trong lúc giao nước lại gặp được người tìm kiếm ngôi sao.
Có fan nhận được tin nhắn từ Sở Tích, lập tức chia sẻ lại tin tức:
[ A a a a a, Sở Tích vậy mà trả lời tin nhắn của tôi! ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!