Chương 10: (Vô Đề)

Lúc Sở Tích chặt gạch, góc quay của ống kính được dựng vô cùng đẹp.

Hình ảnh đi từ dưới lên, dáng người Sở Tích gầy yếu đứng ngược sáng, cảm giác cả người tăng thêm vài phần tiêu điều và kiên cường, loại góc chết quay từ dưới lên cũng không thể làm giảm giá trị nhan sắc cô, ánh mắt kiên định, sống mũi thẳng tắp, ngay cả góc cằm cũng đẹp đến tinh xảo, không sai li nào.

Chỉ thấy Sở Tích giơ tay trái lên cao, duỗi thẳng tay giống cái rìu, tựa như bộ phim truyền hình chính nghĩa chiếu vào buổi trưa, đao phủ cầm một cây đao lớn giơ lên cùng với tiếng "Ha!" vừa dứt khoát vừa sắc bén, chém xuyên không khí. Lúc bàn tay Sở Tích giơ lên cũng vậy, nhỏ mà có lực, tốc độ nhanh như chớp bổ xuống.

Trái tim của khán giả ngồi xem qua màn ảnh tựa hồ đều theo cánh tay Sở Tích giơ lên mà nhấc lên theo và rồi khi cánh tay đó hạ xuống thì ngay cổ bọn họ như có một viên đá chặn lại.

Loại khí thế ngất trời, duy ngã độc tôn(*) này khiến những người ở hiện trường phải khiếp sợ.

(*) Duy ngã độc tôn: Tự đề cao mình.

Thời gian phảng phất như ngưng lại trong nháy mắt.

Đặc biệt là Triệu Mẫn Thông, tay ôm gạch, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng.

Bình luận:

[Sao rồi sao rồi? Chặt bể không?]

[Chắc chắn là bể rồi, mẹ nó cái góc chết này mà Sở Tích cũng đẹp như vậy a!!!]

[Thật ra những cái khác không nói, riêng nhan sắc của Sở Tích thì trước nay tôi đều phục.]

[Chặt gạch? Rốt cuộc là ai đã tháo đầu của cô ta xuống vậy???]

[Lần đầu tiên nhìn thấy nữ minh tinh chặt gạch trong show thực tế……]

[Các người nói xem nếu Lương Yên đến cô ấy có thể chặt bể không?]

[Gạch này không phải là đồ giả đó chứ.]

[Chắc chắn là giả rồi, vì kịch bản xây dựng nhân vật như vậy nên mới cố ý dùng gạch giả, tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?]

[Tôi cũng cảm thấy gạch rất có khả năng là giả, phát trực tiếp thì sao, bây giờ show thực tế nào cũng có kịch bản.]

Màn hình rốt cuộc cũng chuyển sang Sở Tích.

Khác với tưởng tượng của mọi người là gạch giả sẽ bị bể, Sở Tích sẽ đứng nơi đó mỉm cười, đắc ý vì âm mưu thay đổi hình tượng đã thành công, đằng này mọi người chỉ thấy gạch được Sở Tích đặt trên bàn vẫn còn yên yên tĩnh tĩnh ở nơi đó, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không tổn hao một chút gì, một đợt gió thổi qua, hai viên gạch lẻ loi, nhìn qua có chút hoang vắng.

Sở Tích đâu? Sở Tích đâu rồi?

Màn hình hướng lên trên tìm không thấy người, quay xuống liền phát hiện cô đang ngồi khum lại.

Khi nảy còn khí thế ngất trời duy ngã độc tôn, hiện tại lại ngồi xổm khum người trên mặt đất, gắt gao che lại tay trái vừa chặt gạch, mặt đỏ đến tai.

Chỉ thấy biểu cảm của Sở Tích thống khổ, giống như cật lực chịu đựng cái gì đó, nhưng sau khi hít sâu mấy lần vẫn không nhịn được, oa một tiếng, cô khóc.

Khóe mắt rưng rưng.

Mọi người đầu tiên là im lặng vài giây:

[………………]

Sau đó:

[Ha ha ha ha ha ha ha, mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha…]

[Chặt khí thế như vậy tôi còn tưởng nó thật sự có thể bể ra, ha ha ha ha ha ha ha]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!