Lục Lâm Thành buông ly nước xuống, mặt không đổi sắc gỡ cánh tay đặt sau mình của Lương Yên xuống.
"Anh gọi em là Yên tỷ lúc nào?"
" Người đàn ông chất vấn hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Lương Yên không có sức lực nói chuyện, nhắm mắt lại không để ý đến anh.
Lục Lâm Thành lại lắc lắc người Lương Yên giống như đang dạy bảo một đứa trẻ học mẫu giáo không chịu ăn cơm.
Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lại mở mắt, bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trước mắt dần dần trở nên rõ nét.
Không phải là Chung Trạch, mặc dù ngũ quan từ một góc độ nào đó nhìn lên rất giống nhau nhưng rõ ràng người trước mắt này còn đẹp trai hơn Chung Trạch rất nhiều.
Chẳng trách anh không muốn gọi cô là Yên tỷ.
Là Lục Lâm Thành.
Lương Yên âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ ơi, cô vừa mới đánh vào sau ót người chồng cũ siêu sao của mình, lại còn bắt anh ta gọi mình là Yên tỷ nữa chứ.
Vô cùng kích thích.
Lục Lâm Thành thấy ánh mắt Lương Yên đã dần dần trong suốt có thần, còn cho là cô đã tỉnh, vì thế xụ mặt: "Uống thuốc."
"
Lương Yên không thể hiểu tại sao Lục Lâm Thành có thể biết được cô đang nghỉ ngơi ở đây, đến thì đến đi, nhưng đối xử với bệnh nhân đang ốm còn tỏ ra lạnh lùng hung hăng như thế, dáng vẻ giống như người khác đang nợ anh ta tám trăm vạn vậy, thực sự khiến người khác phát cáu.
Đâu có phải cô bảo anh ta đến đâu.
Lương Yên nhìn viên trong tay anh, sau đó quay mặt nhìn sang chỗ khác.
"Kêu bố."
"…" Bây giờ Lục Lâm Thành đang rất nghi ngờ rốt cuộc bản thân mình nôn nóng chạy đến đây để làm gì.
Lục Lâm Thành không chịu kêu bố, nhưng cuối cùng Lương Yên vẫn ngoan ngoãn uống thuốc. Trong căn hộ của cô chỉ có một phòng ngủ và một cái giường, Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua phần giường trống không bên cạnh Lương Yên phía bên kia, vừa mới vòng qua đặt mông ngồi xuống thì thắt lưng đã bị người nào đó đá một cước.
Lục Lâm Thành ôm eo quay đầu lại nhìn, cũng không biết Lương Yên đã tỉnh táo hay vẫn còn mơ màng buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi còn cuộn tròn thành một đống nhưng bây giờ đã tứ chí đã giang rộng ra hết cỡ chiếm toàn bộ phần giường.
Anh nhớ rõ tư thế ngủ của Lương Yên rất tốt, vẫn luôn yên lặng nằm nghiêng người, đôi khi ngủ say rồi sẽ dần dần nhích lại gần đến bên người anh, sau đó tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua mí mắt khẽ run rẩy của người phụ nữ nằm trên giường, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy, chạy đến sô pha phòng khách nghỉ ngơi.
…
Ngày hôm sau lúc Lương Yên tỉnh lại người đã hạ sốt hơn rất nhiều, cô nóng nguyên cả một đêm đến khô miệng khô lưỡi, ngay khi đang lê dép lê muốn đi ra ngoài rốt nước thì đúng lúc này lại đụng phải Lục Lâm Thành đang bưng cốc nước chuẩn bị vào phòng.
Sáng sớm đã đụng phải một người đàn ông xuất hiện trong nhà mình, Lương Yên sợ đến mức lui về phía say một bước dán chặt người vào trên cánh cửa: "Anh anh anh, tại sao anh còn chưa đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!