Chương 17: (Vô Đề)

Lương Yên đang đăm chiêu suy nghĩ, đúng lúc này điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Mộc: "Ai vậy?"

"

"Không biết."

" Lương Yên do dự một lát rồi mới nhận điện thoại: "A lô."

"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Là tôi."

"

Lương Yên không thể làm gì khác hơn đành phải hỏi tiếp: "Anh là ai vậy?"

"

"…" Người ở phía bên kia dường như  hơi bất ngờ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn  mở miệng nói: "Lục Lâm Thành."

"

"!!!"Lương Yên sợ tới mức điện thoại di động trượt khỏi lòng bàn tay,  lộn nhào trong không khung mấy vòng mới bắt được.

Lục Lâm Thành sau một đêm thức trắng giọng nói hơi khàn khàn: "Lương Yên, chúng ta gặp mặt nói chuyện một lần đi."

"

Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành sẽ vỗ đầu che mặt mắng đến gà bay chó sủa trách móc cô tự xào scandal, kiểu gì cũng phải đâm chọc xỏ xiên cô mấy câu mới tan mối hận trong lòng, nhưng lại không ngờ rằng giọng điệu của anh ta nghe còn khá bình thường, tựa như chuyện ồn ào kia là do kẻ khác làm chứ không phải do cô. Thực sự trước đó Lương Yên chưa bao giờ nghĩ đến chỉ một cái nhấn nút hủy theo dõi lại có thể ầm ĩ kinh động đến như vậy, dẫu sao mọi chuyện xảy ra lúc này đều là do cô tạo thành, liên lụy đến Lục Lâm Thành trong lòng cô cũng áy náy, cho nên lúc nói chuyện khí thế vẫn giảm hơn phân nửa, chỉ quy củ đáp: "Ừm."

"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Lâm Thành: "Ngày kia cô có thời gian rảnh không, ngày hôm đó tôi về nhà."

"

"…Nhà?"

" Lúc đầu Lương Yên còn chưa thể phản ứng kịp, sau đó mới ý thức được "nhà" phát ra từ trong miệng Lục Lâm Thành hẳn là căn hộ chung cư rộng hơn hai trăm mét vuông ở Nam Tĩnh kia, Khương Mộc nói đó là ngôi nhà chung của hai người bọn họ.

"Ừ."

" Lục Lâm Thành nhàn nhạt trả lời, "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."

"

Lương Yên để điện thoại di động xuống,  nhật ký cuộc gọi hiển thị một phút ba mươi giây nhắc nhở cô đây không phải là một giấc mơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!